Sắc mặt Dương Tuấn Thiên vô cùng khó coi, trước đây anh ta còn coi thường Chúc Minh, thề son sắt rằng có thể đánh bại Chúc Minh. Kết quả thì sao? Bị người ta hạ gục!

Thật quá mất mặt.

Đặc biệt còn bị mất mặt trước mặt Lâm Mộng Vân nữa, Dương Tuấn Thiên muốn chết quách đi cho rồi.

Lâm Mộng Vân cũng rất xấu hổ.

Có chơi có chịu, nên cô ta phải gọi cho ba mình bảo ông ta đến đây một chuyến, nhưng nếu làm như vậy thì mặt mũi của đội đua Ferrari sẽ mất hết!

Nhưng nếu không gọi cú điện thoại này, vậy bọn họ sẽ bị người ta nói gì?

Đội đua không giữ chữ tín, sẽ bị các tay đua trong giới chế nhạo.

Lâm Mộng Vân khó khăn rút điện thoại ra, không cam lòng mở danh bạ điện thoại, Dương Tuấn Thiên đứng bên cạnh cũng không nói nên lời, tạo thành cục diện này là do kỹ năng của anh ta kém cỏi.

Tít!!!

Lúc Lâm Mộng Vân đang chờ đối phương nghe máy, đột nhiên một cánh tay cường tráng ấn nút tắt.

“Hửm?”

Lâm Mộng Vân ngẩng đầu lên thì thấy Giang Nghĩa đã ấn nút tắt.

Anh cười nói: “Không cần gọi.”

Không cần?



Vậy chẳng phải không giữ chữ tín sao?

Dương Tuấn Thiên đứng bên cạnh hung dữ nói: “Cái đầu heo mày đang nghĩ gì vậy? Đối với một tay đua mà nói, chữ tín quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác!”

Giang Nghĩa cười.

Anh nhìn Chúc Minh, hờ hững nói: “Tôi với anh đấu một trận, thế nào? Nếu tôi thắng, vậy chuyện này coi như xong. Còn nếu tôi thua, tôi sẽ để anh tự giải quyết.”

Chúc Minh quan sát Giang Nghĩa: “Anh là ai?”

“Tên tôi là Giang Nghĩa, một người mới đến đội đua hôm nay.”

“Người mới?”

Chúc Minh bật cười: “Người mới thì có tư cách gì khiêu chiến với tôi? Nếu tên rác rưởi nào đến khiêu chiến tôi cũng đều chấp nhận, vậy há chẳng phải sẽ bận bịu muốn chết sao? Cút đi!”

Giang Nghĩa bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Nhưng anh có lý do phải thi đấu với tôi.”

“Hử?”

“Thật ra anh không cần nói chuyện với ông Lâm đâu, nói với tôi là đủ rồi.”

Chúc Minh cười: “Sao, chức vụ của anh còn lớn hơn cả Lâm Gia Vinh?”

Giang Nghĩa lắc đầu: “Ý tôi là, ông Lâm vô tội. Lúc đó ông ta chỉ ngồi trong xe mà thôi, người tông vào xe của Khương Chi Sơn chính là tôi.”

Hiện trường im ắng.

Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Giang Nghĩa, trên mặt ai cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc.



Lúc này, Dương Tuấn Thiên mới nhớ đến ánh mắt đầy phấn khích của Lâm Gia Vinh lúc đưa Giang Nghĩa đến đây, còn nói gì mà Giang Nghĩa sẽ đánh bại Khương Chi Sơn.

Hóa ra đầu sỏ của mọi chuyện là Giang Nghĩa!

Dương Tuấn Thiên mắng lớn: “Cái thứ rác rưởi nhà mày, đều do mày nên mọi chuyện mới hỗn loạn như vậy! Mày đúng là sự sỉ nhục cho đội đua chúng tao!”

Giang Nghĩa vẫn bình thản: “Gây họa không đáng sợ, miễn là có thể giải quyết ổn thỏa. Thứ đáng sỉ nhục nhất chính là một số người không có năng lực mà còn a dua theo người khác sủa bậy.”

“*** mẹ mày!”

Dương Tuấn Thiên giơ tay lên muốn cho Giang Nghĩa một bạt tay, nhưng lại bị Lâm Mộng Vân ngăn lại.

Cô ta lạnh lùng nói: “Tuấn Thiên, còn chưa đủ mất mặt sao?”

Dương Tuấn Thiên nghiến răng, thu tay về.

Ở phía đối diện, Chúc Minh mặt đầy mặt tức giận, nhìn chằm chằm Giang Nghĩa hơn mười giây, lạnh lùng hỏi: “Có đúng là anh lái không?”

“Đúng.”

“Anh là người mới, có thực lực như vậy sao?”

Khóe miệng Giang Nghĩa khẽ cong lên: “Anh nói ngược rồi, là bởi vì tôi có thực lực nên mới trở thành thành viên mới của đội đua.”

Chúc Minh không ngốc, anh ta lập tức hiểu ý của Giang Nghĩa.

Ý của anh là Lâm Gia Vinh xem trọng kỹ năng lái xe của Giang Nghĩa, cho nên mới phá lệ đưa anh vào đội.\u0002\u0002

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play