Cung Tranh cười: “Khai trừ? Quần què! Ông đây là tổng giám đốc khu vực Giang Nam, chỉ có tôi mới có quyền khai trừ người khác, không ai có quyền khai trừ tôi. Cậu là cái thá gì, có quyền khai trừ tôi?”

Dương Diệp Hoa bất đắc dĩ lắc đầu.

Anh ta lấy trong lòng ra lá thư miễn nhiệm đưa cho Cung Tranh.

“Tự anh xem đi. Đây là đơn miễn nhiệm từ trụ sở chính MiLan gửi tới, anh đã bị tổng bộ trang sức Star Jewelry – gia chủ nhà họ Kỳ đích thân miễn nhiệm. Bây giờ, Dương Diệp Hoa tôi là tổng giám đốc khu Giang Nam.

“Anh nghe hiểu rồi chứ?”

Chuyện này…

Toàn thân Cung Tranh run rẩy.

Đùa gì vậy? Người của trụ sở chính MiLan sao lại có hứng thú quản chuyện khu Giang Nam?

Khắp nơi có nhiều chi nhánh như vậy, sao lại cứ chọn vào lúc này khai trừ mình?

Không thể nào.

Thực quá trùng hợp rồi.

Cung Tranh giật thư miễn nhiệm sang, trên thư viết vô cùng rõ ràng, ông ta quả thật đã bị miễn nhiệm.

Ngoài ra, điện thoại của anh ta cũng nhận được tin nhắn, thông báo ngày mai đến công ty nhận báo cáo từ chức.

Tất cả đều đã được quyết định.



“Không thể nào, không thể nào.”

“Tại sao tôi lại đột nhiên bị khai trừ?”

“Tôi mới là tổng giám đốc khu vực Giang Nam, sao tôi còn bị khai trừ?”

Cung Tranh dở khóc dở cười, thực sự không biết nên nói gì nữa, vừa rồi anh ta còn rất đắc ý trào phúng Giang Nghĩa, luôn miệng đòi rút vốn.

Kết quả sau hai mươi phút, vị trí tổng giám đốc của anh ta liền bị người ta thay thế.

Tất cả đều bị Giang Nghĩa nói trúng.

Anh ta tuyệt vọng ngã khuỵu xuống đất, khó có thể tiếp nhận kết quả này.

Để làm tổng giám đốc, anh ta vất vả mười năm ròng, không biết nịnh nọt bao nhiêu, tặng bao nhiêu quà cáp, kết quả vừa bước lên còn chưa được nửa năm, còn chưa lấy lại đủ vốn, đã bị khai trừ rồi.

Lỗ.

Lỗ to rồi!

Cung Tranh hận trong lòng, không có chuyện gì nhảy vào vũng nước đục này làm chi? Sớm biết đã không nghe Bách Niên, trực tiếp tài trợ giải trí Ức Châu không phải là xong rồi sao?

Lại cứ muốn hại người, muốn kiếm nhiều tiền.

Kết quả kéo cả bản thân vào.

Giang Nghĩa lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Tôi đã sớm khuyên anh rồi, nếu ban đầu anh chịu tăng thêm vốn tài trợ 90 tỷ, thì sẽ không rơi tới bước này. Tất cả đều do ông tự chuốc lấy.”

Có những người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.



Những lời của người khác, họ căn bản không nghe vào, chỉ có thật sự xảy ra, mới hối hận muộn màng.

Giang Nghĩa cầm hợp đồng trên bàn, khẽ liếc mắt, nói: “Hợp đồng này không có vấn đề, phía tôi đồng ý. Giám đốc Dương, cảm ơn anh đã đặc biệt đến.”

Dương Diệp Hoa xua tay: “Chuyện này không là gì cả, Giang tổng, sau này hai bên còn phải hợp tác nhiều hơn, thúc tiến tình cảm!”

“Đương nhiên.”

Dương Diệp Hoa khách sáo với Giang Nghĩa vài câu, sau đó được Giang Nghĩa giữ lại, cùng nhau thưởng thức buổi hòa nhạc năm mới sắp bắt đầu.

Về phần Cung Tranh…

Giang Nghĩa lạnh nhạt nói: “Cung Tranh, hình như anh không mua vé đến xem hòa nhạc năm mới nhỉ? Đã vậy, mời anh rời đi giải trí Ức Châu.”

“Ồ, đúng rồi, anh có thể đi xem miễn phí buổi hòa nhạc năm mới của giải trí Bách Khoa.”

“Vì tôi thấy quan hệ của anh và Bách Niên nhất định rất tốt.”

Nói xong, Giang Nghĩa xua tay, cho người đưa Cung Tranh ra ngoài, bất kể anh ta cầu xin thế nào cũng không hề để ý.

Đây chính là điều Giang Nghĩa nói, đối với những người khác nhau thì phải dùng thủ đoạn khác nhau.

Không phải không cho anh ta cơ hội.

Mà cho rồi, nhưng anh ta không biết trân trọng.

Giang Nghĩa liếc nhìn đồng hồ, nói với Trình Đan Đình và Dương Diệp Hoa: “Buổi hòa nhạc năm mới của giải trí Ức Châu sắp mở màn rồi, hai vị cùng đến ghế khách quý ngồi đi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play