Thấy Cung Tranh hống hách như thế, Giang Nghĩa cũng không tức giận mà vẫn tỏ ra điềm tĩnh.

Anh cầm điện thoại, lướt kiếm tin nhắn, tìm đến cái tên: Kỳ Chấn.

Sau đó, anh ngồi xuống, bình tĩnh gõ vài chữ gửi cho anh ta rồi cất điện thoại.

Mọi hành động diễn ra trong vòng chưa đầy hai phút.

Không ai ngạc nhiên về hành động của anh.

Trình Đan Đình thấp thỏm không yên, cô ta quyết định thử khuyên Giang Nghĩa lần cuối.

“Giang tổng, bây giờ không phải là lúc kích động đâu, phải giải quyết một cách lý trí mới được, mục đích của chúng ta là tổ chức buổi biểu diễn một cách hoàn hảo, gầy dựng danh tiếng ở Giang Nam.”

“Tất cả mọi thứ anh làm đều là vì tức giận mà thôi.”

“Nói trắng ra thì, có khác gì con nít đâu?”

Nhưng mà Giang Nghĩa vẫn làm lơ.

Anh nói: “Việc mà ý tôi quyết thì sẽ không thay đổi.”

Trình Đan Đình thở dài, quay lại ghế ngồi, lắc đầu đầy bất lực, Giang Nghĩa giống như một viên gạch thối trong đống phân, vừa hôi vừa cứng, nói gì cũng không nghe.

Bây giờ cô ta chỉ hối hận vì sao mình lại vào Giải Trí Ức Châu làm việc?

Cô ta những tưởng Giang Nghĩa không phải là hạng đàn ông tầm thường, ấn tượng ban đầu về anh đã thay đổi, cô ta cứ nghĩ rằng anh là một người đầy lý trí và kiên cường.



Hôm nay Giang Nghĩa làm cô ta hết sức thất vọng.

“Xem ra đàn ông đều là “heo” hết ráo, vĩnh viễn cũng không thể giải quyết vấn đề một cách lý trí.”

“Sợ rằng hôm nay sẽ là ngày làm việc cuối cùng của mình trong Ức Châu.”

Vừa nghĩ đến đây, Trình Đan Đình lại cảm thấy buồn.

Tích, tắc.

20 phút nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài.

Cung Tranh đứng dậy, chỉnh trang quần áo, cười mỉa mai: “Hai vị, ngại ghê, số vốn đầu tư ngày hôm nay bị rút, các vị cứ đợi hít gió Đông Bắc đi.”

Anh ta toan bỏ đi, đột nhiên…

Có người gõ cửa phòng làm việc…

“Vào đi.” Giang Nghĩa nói một cách hờ hững.

Cánh cửa vừa mở ra, một người đàn ông cao ráo bước vào cùng với tập tài liệu trong tay.

Nhìn thấy người đàn ông ấy, Cung Tranh và Trình Đan Đình ngẩn ra, người vừa bước vào là Dương Diệp Hoa, phó tổng giám đốc của công ty đá quý Star Jewelry khu vực Giang Nam.

Trình Đan Đình không tài nào hiểu nổi, có cần hai người đến cùng lúc không?

Cung Tranh cũng chẳng hiểu, hình như mình đâu có cho Dương Diệp Ha vào, sao anh ta lại tự tiện vào đây?

Chỉ thấy Dương Diệp Hoa khom lưng chào Giang Nghĩa rồi đặt tập tài lên bàn làm việc trước mặt Giang Nghĩa.



“Giang tổng, đây là hợp đồng tài trợ dự tính của đá quý Star Jewelry.”

“Tài trợ thêm chín mươi tỷ.”

“Mời anh xem.”

Ầm!!!

Cung Tranh và Trình Đan Đình đều ngẩn người, cái gì cái gì? Sao mọi việc lại tiến triển vượt ra ngoài suy nghĩ của họ?

Rõ ràng Cung Tranh - tổng giám đốc đã dứt khoát kêu rút vốn, sao phó tổng giám đốc lại chủ động dâng “hợp đồng” tăng vốn tài trợ lên?

Nội bộ của đá quý Star Jewelry đang làm trò gì thế?

Cung Tranh gầm lên đầy tức giận: “Dương Diệp Hoa, ai cho cậu vào đây hả? Còn hợp đồng này nữa, ai kêu cậu làm? Không có sự đồng ý của tôi thì hợp đồng không có giá trị pháp lý đâu biết chưa?”

“Dương Diệp Hoa, cậu có thể cút đi rồi, ngày mai lên công ty nhận báo cáo từ chức, đừng để tôi nhắc cậu.”

“Hiểu không?”

Dương Diệp Hoa cười lạnh.

Anh ta quay lưng nhìn Cung Tranh rồi nói với giọng lạnh tanh: “Người cần nhận báo cáo từ chức chính là anh đấy.”

“Cậu nói cái gì?”

“Cung Tranh, anh đã bị công ty đuổi việc rồi.”\b\b\b\b\b\b\b\b

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play