Dưới lời mời của Giang Nghĩa, Dương Diệp Hoa vào ghế khách quý, từ góc độ này có thể xem biểu diễn của các ca sĩ nổi tiếng với hiệu ứng tốt nhất.

Trình Đan Đình ngồi cạnh Giang Nghĩa, cúi đầu.

Thật lâu sau, cô ta bỗng nói với anh: “Giang Nghĩa, xin lỗi, tôi không nên nghi ngờ anh.”

Giang Nghĩa nhún vai.

“Không sao cả, đừng để trong lòng.”

Càng như vậy, Trình Đan Đình càng bận tâm, cô ta càng mong muốn Giang Nghĩa có thể mắng mình, cô ta bây giờ có cảm giác áy náy sâu sắc.

Cô ta đến giờ mới biết, thì ra Giang Nghĩa thật sự khác biệt với đám đàn ông thối kia.

Trên người anh, bạn vĩnh viễn có thể thắp bừng hi vọng.

Chỉ là cô ta luôn không rõ Giang Nghĩa làm sao làm được tất cả những điều này.

Trình Đan Đình tò mò hỏi: “Giang tổng, anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc anh làm sao làm được sao?”

Giang Nghĩa giải thích: “Rất đơn giản, tôi và ông chủ của trang sức Star Jewelry là bạn thân.”

“A?”

“Suỵt~đừng nói với người khác.”

Trình Đan Đình dở khóc dở cười, sớm biết vậy, cô ta căn bản không có gì để lo lắng.



Chẳng trách Giang Nghĩa từ khi bắt đầu đã không hề sợ hãi, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh, có gì để sợ hãi chứ?

Buổi hòa nhạc năm mới của giải trí Ức Châu đúng giờ khai mạc trong tiếng cười khổ của Trình Đan Đình!

Trương Tập Hữu lên đài biểu diễn một khúc trước, khuấy động mở màn.

Sau đó, người dẫn chương trình lên đài!

Chỉ là khác với mọi người suy nghĩ lúc đầu, lần này người dẫn chương trình của giải trí Ức Châu không phải ông lớn trong ngành – Phương Tân Minh, mà là một tên nhóc nhìn rất lạ mắt – Sở Lạc Đồng.

Lúc đầu, mọi người khó có thể tiếp nhận.

SSR biến thành N, nhẫn kim cương biến thành nhựa, thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy khiến người ta khó có thể tiếp nhận.

Rất nhiều khán giả trực tiếp chuyển đài.

Khán giả có mặt ở hiện trường cũng lộ ra bất mãn.

Những điều này đều có thể dự đoán.

Giang Nghĩa lặng lẽ ngồi đó, nhìn diễn xuất của Sở Lạc Đồng, xem cậu ta làm sao xoay chuyển cục diện trong sự bất mãn của mọi người.

Tuy nhiên…

Sở Lạc Đồng lại như đang sợ hãi, đứng đó bất động, không nói câu nào.



Cứ nhìn khán giả phát tiết cảm xúc như vậy.

Đứng hẳn ba phút.

Phải biết rằng, một tiết mục biểu diễn có ba phút trống là chuyện khá đáng sợ, tất cả mọi người đều cảm thấy Sở Lạc Đồng ngây người rồi, diễn xuất sắp hỏng.

Trình Đan Đình đổ mồ hôi lạnh đầy trán.

Tân binh vừa vào ngành chưa tới một năm, vẫn là không đáng tin cậy.

Ba phút sau, khán giả cũng đã mắng đại khái, cảm xúc bất mãn đều đã phát tiết.

Sở Lạc Đồng mới cầm mic cười hề hề vài tiếng, nhàn nhạt nói: “Mọi người đều mệt rồi chứ? Bây giờ đến phiên tôi rồi nhỉ?”

Phụt ~~

Khán giả có mặt bị câu này chọc cười, nhìn thấy người vô sỉ, lại chưa thấy ai tới mức độ này.

Thì ra vừa rồi Sở Lạc Đồng không lên tiếng là vì cảm xúc kháng cự của khán giả quá mãnh liệt, nói không lại khán giả, cho nên đợi khán giả nói mệt, cậu ta mới mở miệng.

Vừa mở miệng liền làm khán giả tức đến bật cười, đây thật sự là một loại bản lĩnh.

Thực ra con người chính là như vậy, chuyện vốn cũng chả bao lớn, phát tiết xong, cười cười, chuyện liền qua.

Sở Lạc Đồng nắm chắc tâm lý khán giả.

Tiếp đó, lời hay ý đẹp tuôn trào, chọc cho khán giả cười to ha hả, buổi hòa nhạc giống như biến thành đại hội tấu hài, hết trò này đến trò khác được đưa ra, khán giả càng xem càng thích.\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play