Giang Nghĩa nắm tay cô, lắc đầu nhè nhẹ.

Trình Đan Đình không nhận ra nhưng Giang Nghĩa có thể không nhận ra hay sao? Cú điện thoại này gọi cũng như không, ngoại trừ việc làm cho Cung Tranh tỏ vẻ đắc ý ra thì chẳng có ích lợi gì cả.

Trình Đan Đình nói với vẻ khổ sở: “Giang tổng, không gọi thì chúng ta tiêu đời rồi.

Giang Nghĩa cười: “Có tôi ở đây, không sao đâu.”

Trình Đan Đình cạn lời, cô ta thật sự không biết Giang Nghĩa lấy sự tự tin này từ đâu ra.

Nhà tài trợ lớn nhất của mọi người đang ngồi trước mặt, muốn rút vốn sau 20 phút nữa, buổi biểu diễn sắp sửa tan thành bong bóng, sao Giang Nghĩa còn cười được chứ?

Nghe nghe Giang Nghĩa nói một cách nhẹ nhàng: “Cung Tranh, anh là tổng giám đốc công ty đá quý Star Jewelry ở khu vực Giang Nam đúng không?”

Cung Tranh ngẩng đầu.

“Đúng thế!”

“Công ty đá quý Star Jewelry của chúng tôi là công ty trang sức top 3 trên thế giới.”

“Hơn 80% vốn tổ chức buổi biểu diễn chào mừng năm mới là do công ty chúng tôi góp, mất đi nguồn vốn của chúng tôi, sau khi tổ chức xong buổi biểu diễn này thì Giải Trí Ức Châu sẽ gánh nợ và sụp đổ.”

“Cậu có biết nghiêm trọng đến mức nào hay không?”

Giang Nghĩa gật gật đầu.



Anh lần tay kiếm chiếc thẻ vàng tượng trưng cho thành viên của công ty trang sức Star Jewelry trong túi, không ngờ rằng từng có duyên gặp nhau một lần ở Milan, hôm nay lại có dịp dùng đến nó.

Giang Nghĩa cất tiếng: “Tôi cũng cho anh 20 phút.”

Hả?

Trình Đan Đình và Cung Tranh nhìn Giang Nghĩa chăm chú, không biết anh đang nghĩ gì.

Chỉ nghe Giang Nghĩa nói với giọng nói trầm trầm: “Trong vòng 20 phút, hoặc anh tài trợ thêm chín mươi tỷ cho Ức Châu, hoặc là bị cách chức.”

“…”

Cung Tranh nhìn Giang Nghĩa như thể đang nhìn một thằng ngốc, cậu ta đùa kiểu gì thế này?

Rõ ràng người bị chèn ép là Giang Nghĩa, thế mà nghe giọng điệu của anh cứ như thể Cung Tranh đang bị Giang Nghĩa nắm đằng đuôi vậy?

Anh ta cảm thấy buồn cười hết sức.

“Giang Nghĩa, cậu là người kỳ quặc nhất mà tôi từng gặp đó.”

“Cậu nói cái gì? Hoặc là thêm tiền? Hoặc là tôi bị cách chức hả?”

“Cậu vẫn chưa hiểu tình hình hiện nay đúng không? Nếu như tôi không đầu tư thì Giải Trí Ức Châu của cậu xong đời rồi! Cậu còn giả vờ giả vịt với tôi nữa hả?”



“Không ổn không ổn, tôi cười chết mất, để tôi nghỉ một chốc.”

Trình Đan Đình cũng nhíu mày, cô ta chẳng tài nào hiểu được tại sao Giang Nghĩa lại nói năng thiếu não như thế.

Cô ta nhíu mày nhìn Giang Nghĩa.

“Giang tổng, không phải anh đang nói đùa chứ?”

“Cung Tranh được công ty đá quý Star Jewelry chống lưng đó, bọn họ vốn là nhà tài trợ lớn nhất của mình, Phương Tân Minh với anh ta không cùng một đẳng cấp đâu.”

“Anh đừng nhầm lẫn anh ta với Phương Tân Minh chứ!”

Trình Đan Đình thì thầm bên tai Giang Nghĩa: “Giang tổng, tôi biết anh không chịu cúi đầu, nhưng mà tôi xin anh cúi đầu một lần đi được không, vì tương lai của Giải Trí Ức Châu? Chứ bằng không Giải Trí Ức Châu đi đời mất!”

Gương mặt Giang Nghĩa không có chút cảm xúc.

Anh thở hắt ra, dựa vào lưng ghế, đếm ngược đến khi kết thúc 20 phút.

“Bắt đầu tính từ bây giờ.” Giang Nghĩa nói một cách chậm rãi: “Cung Tranh, anh lo mà tranh thủ thời gian, nếu như sau hai mươi phút nữa mà vẫn không chịu tài trợ chín mươi tỷ thì vị trí của anh sẽ thuộc về người khác.”

“Ha ha ha ha!!! Giang Nghĩa, cậu tưởng tôi hù cậu à?” Cung Tranh gằn giọng: “Tôi cũng muốn chống mắt lên mà xem cậu đuổi tôi xuống khỏi vị trí này bằng cách nào.”

“Tôi nói cho cậu biết, không cần đến 20 phút đâu, bây giờ tôi lập tức thông báo cho cậu nghe, công ty đá quý Star Jewelry sẽ rút vốn đầu tư của buổi biểu diễn mừng năm mới.”

“Thằng ngu, chờ chết đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play