Kỳ Dương cuối cùng bị cảnh sát bắt đi, đám người bà cụ sau khi phối hợp điều tra thì trở lại trang sức Star Jewelry.

Vừa về tới nhà thì bà cụ đã tập hợp mọi người lại, công bố chuyện Kỳ Dương bí mật tạo phản cho mọi người, sau khi lãnh đạo cấp cao trong công ty nghe xong thì đều chấn động.

Từ xưa đến nay, đấu đá trong gia tộc đều rất khủng khiếp.

Chỉ là không ai ngờ được, đấu đá gia tộc của nhà họ Kỳ lại kinh tới mức này.

Bà cụ đè tay, ra hiệu mọi người yên lặng.

Bà ta hắng giọng, nói: “Ngoài chuyện này ra, còn có một chuyện tôi muốn tuyên bố với mọi người.”

Bà cụ không có vội nói, mà quét một vòng từ trái qua phải, sau đó từ từ nói: “Tuổi tác của ta lớn rồi, không làm được nữa, nói không chừng hôm nào đó sẽ gần đất xa trời. Để tránh sau khi ta chất quần long mất đầu, ta quyết định, rút lui vào lúc này, vị trí gia chủ của nhà họ Kỳ, giao cho con trai của ta --- Kỳ Chấn tiếp quản!”

Sắc mặt của Kỳ Chấn hơi thay đổi.

“Mẹ, chuyện này…”

Bà cụ trừng mắt với anh ta: “Lời mẹ nói ra là không thể thay đổi, con đừng nói gì với mẹ cả.”

Kỳ Chấn chỉ đành ngoan ngoãn im miệng.



Đối với quyết định này, mọi người không có quá bất ngờ, bởi vì ai cũng biết sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, Kỳ Chấn sẽ thừa kế vị trí gia chủ.

Điều kinh ngạc thật sự là quyết định tiếp theo.

Bà cụ sau đó nói: “Ngoài ra, ta còn quyết định phá lệ để Giang Nghĩa tiến vào tầng quản lý của nhà họ Kỳ, cho cậu ấy 30% cổ phần gia tộc! Từ nay về sau, nhà họ Kỳ, có một phần ba mang họ ‘Giang’!”

Mọi người đều sốc.

Đây không phải nói đùa chứ?

Trước giờ chưa từng nghe nói doanh nghiệp gia tộc để người khác họ thêm vào.

Nếu anh là con rể, cháu rể ở rể gì đó của gia tộc thì cũng thôi, mấu chốt là anh và nhà họ Kỳ hoàn toàn không có quan hệ gì, thật sự là một người ngoài.

Bà cụ làm như vậy, có phần hơi không xem nhà họ Kỳ ra cái gì.

“Bà cụ, vạn lần không được.”

“Phải đó, tuy Giang thần y có ơn với nhà họ Kỳ, nhưng không cần để cậu ta tiến vào tầng quản lý gia tộc, cho dù cho cậu ấy một khoản tiền lớn để tạ ơn cũng được.”

“Bà cụ, hãy suy nghĩ lại!”



Bà cụ nổi giận: “Tất cả im miệng hết! Nhà họ Kỳ, là các người nói thì được hay là ta nói thì được?”

Nhìn thấy bà cụ nổi giận như vậy, những người khác đều im miệng, không dám nói gì nữa.

Bà cụ nói: “Không có Giang thần y, ta và Chấn đều chết rồi; không có Giang thần y, tên súc sinh Kỳ Dương đã bá chiếm cả nhà họ Kỳ, làm chủ cái nhà này!”

“Giang thần y, không những là ân nhân của nhà họ Kỳ chúng ta.”

“Không có Giang thần y thì không có nhà họ Kỳ của lúc này!”

“Nếu không phải vì ta có con trai, ta thậm chí bằng lòng giao cả nhà họ Kỳ cho Giang thần y quản lý.”

“Đám người các người còn ở đây lãi nhải mãi với ta, nói cho các người biết, ai còn phản đối một câu thì cút ra khỏi nhà họ Kỳ cho ta, bà già này không thích nghe cũng không nhìn, nghe hiểu rồi chứ?!”

Bên dưới im lặng như tờ.

Ai có thể ngờ bà cụ lại yêu thích Giang Nghĩa như thế?

Kỳ Chấn gật đầu nói: “Để Giang thần y tiến vào tầng quản lý gia tộc, con cũng tán thành. Giang thần y văn võ song toàn, vừa có đầu óc, nhân phẩm rất cao, chúng con cầu cũng cầu không được, sao có thể từ chối chứ?”

bà cụ mỉm cười: “Lão đại, câu này của con nói rất hợp ý mẹ. Nói rất hay, nói rất hay!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play