Lúc này, Kỳ Dương có một loại cảm giác quay lại lúc nhỏ bị mẹ dạy dỗ.

Đã quá muộn cho thời điểm này.

Ông ta cúi đầu, không thể nói thành lời, dày công lên kế hoạch lâu như vậy, tới cuối đều là công cốc, ông ta đã thua một cách thê thảm.

Giờ phút này, ở tầng cao nhất của một tòa nhà cao tầng ở gần đó.

Một chiếc trực thăng lẳng lặng dừng ở bên đó.

Một người đàn ông với vết sẹo hình con rết ngồi ở trên ghế, trong tay cầm ống nhòm, nhìn thấy mọi chuyện đang diễn ra.

Người đứng bên cạnh chính là Weiss.

“Chủ nhân, Kỳ Dương xem ra không chống đỡ được nữa, cần tôi khẩn cấp phái người tới không?” Weiss hỏi.

Người đàn ông xua tay.

Weiss hơi nhíu mày: “Chủ nhân nếu bây giờ không ra tay, Kỳ Dương sẽ hoàn toàn rớt đài, tiền của nhà họ Kỳ, chúng ta không lấy được một đồng.”

Người đàn ông cười ha ha.

Anh ta thu lại ống nhòm, hờ hững nói: “Chiến thần Tu La, Thần La Thiên Chinh. Chúng ta bây giờ buông tay, cái mất đi chỉ là một quân cờ Kỳ Dương, nhưng nếu chúng ta cắn chết không buông, chỉ sợ ngay cả chúng ta cũng sẽ bị tiêu diệt.”

Weiss sững sờ.

Từ khi anh ta đi theo chủ nhân tới này, trước giờ chưa từng nghe nói anh ta “nhát” như vậy.



Phải biết, việc chủ nhân của anh ta làm đều là sống trên lưỡi đao, ở biên giới phía tây là thần cản giết thần, phật cản giết phật, có biệt danh “lão gia Rết”.

Một nhân vật kiệt xuất đương thời như vậy, thế mà cũng có lúc nhát, nghĩ thôi cũng biết, kẻ địch mà bọn họ đối mặt đáng sợ cỡ nào.

Weiss rất tò mò nói: “Chủ nhân, kẻ thù mà chúng ta đối mặt không phải là bà cụ của nhà họ Kỳ sao? Có đáng sợ như vậy sao?”

Lão gia Rết lắc đầu.

“Weiss, cậu đó, vẫn là kiến thức tầm nhìn quá hạn hẹp.”

“bà cụ tính là cái gì chứ? Người mà tôi kiêng kỵ là chiến thần Tu La --- Giang Nghĩa!”

Weiss nhìn về phía đám người.

Nói ra thì, Giang Nghĩa thật sự là một nhân vật, dùng sức một người hết lần này tới lần khác phá hỏng hành động của bọn họ.

Bây giờ còn là điều động nhân mã quy mô lớn, hoàn toàn giết hết thủ hạ của Kỳ Dương.

Anh ta hỏi: “Chủ nhân, chiến thần Tu La, đó lại là cái gì?”

Lão gia Rết cười ha ha: “Ở biên giới phía Tây có một truyền thuyết như này, phàm là nơi chiến thần Tu La xuất hiện, cậu hoặc quy thuận đầu hàng, hoặc là chuẩn bị chấp nhận chết.”

Lông mày của Weiss nhíu chặt: “Thật sự lợi hại như vậy sao?”

Lão gia Rết gật đầu.

“Ở biên cảnh phía tây, lão Rết tôi chỉ sợ một người, chính là chiến thần Tu La --- Giang Nghĩa này!”

“Nếu cho điểm các phương thế lực ở biên giới phía Tây, lão Rết tôi nhiều nhất 90 điểm, mà chiến thần Tu La lại là tồn tại 100 điểm.”



“Anh ta có thể được 100 điểm, còn chỉ là vì điểm tối đa chỉ có 100 điểm.”

“Weiss, nếu như cậu từng ở biên giới phía Tây thì sẽ hiểu một đạo lý --- Trên đời này, đắc tội với ai cũng được, chỉ là đừng đắc tội với chiến thần Tu La.”

“Sẽ mất mạng đó.”

Lão gia Rết đứng dậy rũ áo, ném ống nhòm cho Weiss.

“Hiện nay Kỳ Dương được Giang Nghĩa bảo vệ, chúng ta không cần thiết phải cắn chết không buông.”

“Miếng thịt này, tôi không muốn nữa.”

“Còn khoản tiền cần để thành lập quân đoàn, làm những gì anh ta nghĩ đi.”

Nói xong, anh ta lên chiếc trực thăng.

Trước khi rời đi, lão gia Rết nói với Weiss: “Tôi trở về biên giới phía Tây xử lý chút việc, cậu dẫn người tới khu Giang Nam nước V, bố trí trước, tôi sau đó sẽ tới hội hợp với cậu.”

Weiss cúi sâu người.

“Thuộc hạ hiểu.”

Vù vù vù, vù vù vù…

Cánh quạt trực thăng nhanh chóng quay vòng, chiếc trực thăng từ từ bay lên không, lão gia Rết ngồi trực thăng bay tới biên giới phía tây.

Weiss xoay người nhìn sang người đàn ông trong đám người: “Chiến thần Tu La? Giang Nghĩa? Ha ha, anh thật sự lợi hại như những gì chủ nhân nói sao? Tôi rất muốn thử.”\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play