Ánh mắt chậm chạp quay về phía anh, cô cười, cười ra tiếng, cười đến nước mắt cũng chảy ra.
Cuối cùng, cô ôm mặt mà nghẹn ngào khóc.
Thẩm Tử Dục đau lòng ôm cô vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi: "Tình bạn giữa em và Tiêu Tiêu không thể rạn nứt chỉ bằng một câu nói đâu, đợi bọn họ bình tĩnh lại rồi nói chuyện sau, anh tin quan hệ của mọi người sẽ lại tốt đẹp như ban đầu thôi”
Tống An Kỳ nắm chặt lấy vạt áo của anh, thút thít không thành câu: "Em... em không... không cố ý... nói như vậy..." "Anh biết, rồi Tiêu Tiêu sẽ hiểu ra thôi." Thẩm Tử Dục vỗ nhẹ vào lưng của cô, ánh mắt rơi vào khoảng không bên ngoài, vẻ mặt có chút u buồn.
"Tiêu Tiêu.." Tiêu Diệp Nhiên bắt lấy Ứng Tiêu Tiêu đang định bước vào trong thang máy.
Ứng Tiêu Tiêu bị ép dừng bước chân, đầu cũng không ngoảnh lại mà nói: "Nếu cậu muốn giúp Tống An Kỳ khuyên bảo tới thì không cần tốn nước bọt đâu”
Dứt lời, cô lại định bước vào trong thang máy, Tiêu Diệp Nhiên vội vàng dùng sức kéo cô lại, dở khóc dở cười nói: "Tiêu Tiêu, cậu thật sự muốn ba chúng ta trở mặt với nhau như vậy sao?”
"Tiêu Diệp Nhiên!" Ứng Tiêu Tiêu đột nhiên quay đầu lại, †ức giận trừng mắt nhìn cô: "Không phải tớ muốn cãi nhau, là do Tống An Kỳ nói mấy lời như thế”
Nhìn bộ dạng tức giận và bất bình của cô ấy, Tiêu Diệp Nhiên không nhịn được cười: "Được rồi, không phải tớ trách cậu, tớ chỉ muốn chúng ta tỉnh táo lại rồi nói chuyện với nhau, chứ không phải một câu không hợp liền cãi vã, như vậy thì cho dù tình cảm có tốt đến đâu rồi cũng bị đánh gấy."
Ứng Tiêu Tiêu không hài lòng lẩm bẩm: "Tớ không tỉnh táo bao giờ?"
Tiêu Diệp Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi, cậu rất tỉnh táo, tớ mới là người không tỉnh táo."
Sau đó liền kéo cô ấy vào thang máy: "Đi thôi, chúng ta Tìm nơi nào đó nói chuyện."
"Nếu như lại nói về chuyện của Tống An Kỳ thì tớ không muốn nghe đâu” Ứng Tiêu Tiêu hất tay cô ra rồi đi đến thang máy bên cạnh, khoanh hai tay trước ngực, không thèm quay đầu nhìn cô.
Tiêu Diệp Nhiên bất lực thở dài: "Tiêu Tiêu, thật ra tới không đồng ý, cũng không ủng hộ An Kỳ và Tử Dục ở bên nhau, chỉ là..."
"Chỉ là Thẩm Tử Dục là em họ của chồng cậu, cho nên cậu thỏa hiệp” Ứng Tiêu Tiêu nói tiếp lời cô, trong giọng nói còn có vẻ đùa cợt và khinh thường.
"Chuyện này đâu có liên quan gì đến Mặc Đình?”
Còn bảo An Kỳ nói lời khó nghe, cô ấy bây giờ cũng đang như vậy đấy thôi.
Tiêu Diệp Nhiên không biết có nên giận hay không. "Chẳng lẽ không đúng à?" Ứng Tiêu Tiêu quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
"Đương nhiên không phải. Tớ là vì An Kỳ nên mới không khuyên cô ấy nữa" Tiêu Diệp Nhiên tức giận trừng mắt nhìn cô ấy: "Tớ thấy trong khoảng thời gian này An Kỳ vẫn luôn vì chuyện của Tử Dục mà không vui, nhưng hôm nay thì khác, cả người cô ấy đều tràn đầy sức sống, vô cùng vui vẻ, cho nê "Cậu hiểu chứ!"
Ứng Tiêu Tiêu "hừ" một tiếng: "Tớ chẳng hiểu, chẳng hiếu tí nào hết."
Tiêu Diệp Nhiên bất đắc dĩ cười, sau đó đi qua, dịu dàng nói: "Tiêu Tiêu, nếu lựa chọn của An Kỳ làm cho cậu ấy
cảm thấy vui vẻ thì chúng ta cũng không cần khuyên cậu ấy nữa. Giống như lời cậu ấy đã nói, tương lai có tổn thương gì, tự cậu ấy sẽ chịu trách nhiệm, cái này cậu ấy hiểu rất rõ, cũng đã chuẩn bị tinh thần xong"
Mặc dù cô ấy nói không sai, nhưng mà...
Ứng Tiêu Tiêu nhếch môi: "Tớ vẫn không vui."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT