Ứng Tiêu Tiêu như nghe được truyện cười, bật cười lớn: "Tôi trở thành trò cười sao? Đôi cẩu nam nữ các người còn không sợ trở thành trò cười thì tôi sợ cái quái gì chứ" Ứng Tiêu Tiêu vừa dứt lời, sắc mặt Dương Thiên Thiên và Hàn Minh Nhân lập tức đen lại.

"Au.." Ứng Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, cổ tay cô bị Hàn Minh Nhân nắm đến phát đau, là Hàn Minh Nhân cố ý gia tăng lực tay.

Thấy thế, Tống An Kỳ lớn tiếng quát: "Hàn Minh Nhân, buông Tiêu Tiêu ra"

Nhưng Hàn Minh Nhân vẫn không hề dao động.

Ánh mắt Ứng Tiêu Tiêu lóe lên, cô giơ chân lên, khi bọn họ còn chưa kịp phản ứng, cô đã đá vào bụng Hàn Minh Nhân.

Hàn Minh Nhân bị đá trở tay không kịp, chân lảo đảo một cái, cả người ngã xuống đất.

"Minh Nhân..." Dương Thiên Thiên hét lên, vội vã chạy tới. Một màn vừa xảy ra trước mắt khiến Tiêu Diệp Nhiên và Tống An Kỳ đều trợn mắt há mồm, Tiêu Diệp Nhiên giơ ngón tay cái lên với Ứng Tiêu Tiêu: "Cậu thật ngầu."

Ứng Tiêu Tiêu nhíu mày: "Đúng thế, tớ không phải loại dễ dây vào."

Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười, nhìn chỗ cổ tay của Tiêu Tiêu vừa bị Hàn Minh Nhân nắm lấy đã đỏ lên một vòng, có thể thấy sức của Hàn Minh Nhân lớn cỡ nào.

Tiêu Diệp Nhiên rất đau lòng, cầm tay Tiêu Tiêu lên, nhẹ 

nhàng xoa xoa vòng đỏ đó: "Có phải rất đau không?" Ứng Tiêu Tiêu lắc đầu: "Không đau, cái này không sao đâu, lát nữa sẽ hết thôi mà"

Tống An Kỳ cảm thấy rất áy náy: "Tiêu Tiêu, xin lỗi, tớ đã gây phiền phức cho cậu rồi."

Nghe vậy, Ứng Tiêu Tiêu trừng mắt, tức giận nói: "Tống An Kỳ, nếu cậu còn tiếp tục nói như vậy thì tớ sế không thèm để ý tới cậu nữa"

Tống An Kỳ không khỏi bật cười: "Vậy sau này tớ không nói nữa, tránh cho cậu thật không để ý tới tớ nữa"

Cô biết Tiêu Tiêu và Nhiên Nhiên đều thật lòng đối xử với cô như chị em ruột, nên không thích những lời khách khí đó của cô.

Ứng Tiêu Tiêu hài lòng khẽ gật đầu: "Cậu giác ngộ được như vậy cũng không tệ lắm."

Dứt lời, cô quay đầu nhìn Dương Thiên Thiên đang dìu Hàn Minh Nhân đứng lên, bĩu môi: "Chúng ta đi nhanh lên đi, tránh cho đôi cẩu nam nữ đó lại tiếp tục dây dưa" Tiêu Diệp Nhiên cũng liếc mắt nhìn, đồng ý với Ứng Tiêu Tiêu: "Đúng, đi nhanh lên đi."

Thế là nhân dịp bọn Dương Thiên Thiên không có chú ý, ba người liền chuồn mất.

Đến khi Dương Thiên Thiên phát hiện không thấy bóng dáng các cô nữa thì tức giận hét to: "Tống An Kỳ, tôi sẽ không bỏ qua cho các người."

Sau khi ngồi lên xe, ba người nhìn nhau, cùng bật cười lớn. 

Lúc lâu sau, Tống An Kỳ cảm động nhìn hai người bạn thân: "Tiêu Tiêu, Nhiên Nhiên, tớ..."

"Chà, cậu đừng nói cái gì mà cảm ơn nhé, tớ sẽ tức giận đấy" Ứng Tiêu Tiêu ngắt lời cô, giả vờ giận trừng mắt nhìn cô.

Tống An Kỳ nhướng mày: "Vậy được, tớ không nói, dù sao có hai người các cậu ở đây, tớ cảm thấy hết sức an tâm”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play