CHƯƠNG 1

Trưa tròn bóng, trời nắng chói chang.

Tiêu Diệp Nhiên mặc áo cưới trắng tinh đứng trước cửa tiệm áo cưới nhìn đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết trong chiếc xe Cayenne ven đường, cô chỉ cảm cả người rét lạnh thấu xương.

Hôm nay là ngày cô hẹn chồng chưa cưới đi thử áo cưới. Hai người đã hẹn gặp nhau ở tiệm áo cưới, nhưng không ngờ cô đợi cả nửa ngày lại gặp được cảnh tượng như vậy.

Người đàn ông quay lưng về phía cô đang hôn người phụ nữ ấy đến quên cả trời đất. Người phụ nữ kia vừa cuồng nhiệt đáp lại anh ta vừa liếc nhìn Tiêu Diệp Nhiên qua cửa kính xe với nụ cười dương dương tự đắc.

Tiêu Diệp Nhiên đứng sững như trời trồng, cô không sao ngờ được người phụ nữ đang quấn lấy chồng chưa cưới của mình lại chính là chị gái của mình.

Nước mắt trào ra, Tiêu Diệp Nhiên cắn môi, tâm trạng vừa xấu hổ vừa tức giận.

Cô thật khờ!

Năm phút trước, Bùi Hạo Tuấn gởi tin nhắn cho cô nói anh ta đang rất nôn nóng muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc áo cưới của cô nên cô không chút nghĩ ngợi liền chạy xuống lầu chờ anh ta. Nhưng hiện tại, chiếc áo cưới trên người cô đã trở thành trò cười lớn nhất.

Ngay lập tức, Tiêu Diệp Nhiên liền hiểu rõ tin nhắn kia là do Cố Tống Vy gởi cho cô, muốn cô nhìn thấy cảnh tượng này để ra oai.

Người phụ nữ kia và mẹ của cô ta cướp ba cô đi còn chưa đủ bây giờ đến cả chồng sắp cưới của cô, họ cũng không tha.

Nhưng chuyện khiến Tiêu Diệp Nhiên thất vọng nhất chính là Bùi Hạo Tuấn lại phản bội cô.

Anh ta biết rõ cô cực kỳ ghét Cố Tống Vy nhưng lại bắt tay với cô ta đâm sau lưng cô một dao.

Tiêu Diệp Nhiên cảm thấy bản thân đang mơ một cơn ác mộng, sợ bản thân sẽ không thể khống chế được mà làm ra chuyện mất lý trí cho nên cô đành nhanh chóng rời khỏi nơi đó trong tâm trạng rối bời trước khi Bùi Hạo Tuấn phát hiện ra mình.

Không lâu sau Cố Tống Vy gọi điện thoại tới, giọng nói tràn ngập sự khoái trá và khiêu khích: “Em gái thân yêu của chị, em đã thấy hết rồi chứ? Người mà Bùi Hạo Tuấn yêu luôn là chị vì thế anh ấy sẽ không kết hôn với em đâu. Hơn nữa chị cũng không thể nào để cho anh ấy kết hôn với em, anh ấy là của chị, em hãy ngừng hy vọng đi!”

Suốt cả buổi chiều Tiêu Diệp Nhiên đi trên đường như kẻ mất hồn. Cô kéo lê chiếc áo cưới, nước mắt nhạt nhòa, hoàn toàn dửng dưng với ánh mắt của những người qua đường đang đổ dồn về phía mình.

Lúc đi ngang qua một câu lạc bộ, cô bước vào trong gọi rất nhiều rượu, vừa uống vừa khóc lóc thảm thiết, muốn mượn rượu để làm đầu óc tê dại.

Đêm đó Tiêu Diệp Nhiên uống đến say khướt, nằm bò lên sofa trong phòng bao ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau Tiêu Diệp Nhiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cô mơ mơ màng màng nhận điện thoại, chưa kịp mở miệng đã nghe được giọng nói giận dữ của Bùi Hạo Tuấn truyền tới: “Tiêu Diệp Nhiên em đang ở đâu? Em có biết hôm qua anh đã đợi em ở tiệm áo cưới hết cả buổi chiều không? Nếu em đã không xem trọng chuyện này thì anh thấy cuộc hôn nhân này không cần nữa đâu!”

Tiêu Diệp Nhiên đột nhiên bừng tỉnh, trong lòng vừa thấy xót xa vừa thấy mỉa mai.

Từ hôm qua… cô đã không còn cần cuộc hôn nhân này nữa rồi.

Tiêu Diệp Nhiên tắt máy, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt sau đó rời khỏi phòng bao chuẩn bị tính tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play