Cô kéo anh ngồi xuống ghế da, nghiêng người chỉ vào bảng báo cáo mở ra trên bàn, nghiêng đầu nhìn anh: "Cái giá trị công bằng này có nghĩa là gì?"

Cố Mặc Đình chăm chú nhìn cô: "Sao em đột nhiên lại muốn xem bảng báo cáo lợi nhuận này chứ?"

Tiêu Diệp Nhiên mím môi một cái, sau đó ngồi thẳng lên,

chậm rãi trả lời: “Vì em muốn các cổ đông tin em có năng

lực quản lý Tiêu thị, cho nên mới..."

Cô nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Cố Mặc Đình nhíu mày, liếc mắt nhìn văn kiện đang mở trên màn hình máy tính, quay đầu qua xem, khi nhìn đến tiêu đề phía trên, anh không nhịn được cười.

"Em đúng là chuẩn bị rất đầy đủ:" Anh cười trêu chọc cô. "Không phải anh đã nói với em, không thể đánh mà không chuẩn bị sao?"

Tiêu Diệp Nhiên bĩu môi, cảm thấy khó chịu vì bị anh giễu cợt.

Nhìn ra cô không vui, Cố Mặc Đình từ chối cho ý kiến khẽ gật đầu: "Anh đã nói như vậy, nhưng có chuyện không phải tạm thời ôm chân Phật là có thể học được."

"Đúng vậy” Tiêu Diệp Nhiên nhún vai, đây là một hiện thực. tàn khốc, cô không thể không thừa nhận.

Chỉ xem một bảng lợi nhuận mà cô đã sắp chết rồi, cái khác. cô càng không dám tưởng tượng.

Mà ba ngày sau đã là đại hội cổ đông rồi, con đường phía trước thật đáng lo.

Nhưng... 

Cô như nghĩ tới điều gì đó, gương mặt xinh đẹp vốn ảm đạm lập tức bừng sáng, cô giảo hoạt cười một tiếng: "Không phải còn có anh sao?"

"Ö?" Cố Mặc Đình nhíu mày: "Ý em là muốn anh giúp em sao?"

Tiêu Diệp Nhiên hơi sửng sốt, sau đó bật cười vui vẻ, thoải mái hào phóng gật đầu: "Vâng, đúng là em muốn anh giúp em"

"Nhưng anh nghe Thanh Chiêu nói em không muốn tìm anh giúp mà" Cố Mặc Đình cười như không cười nhìn cô.

Tiêu Diệp Nhiên bĩu môi: "Em nói không tìm anh giúp là chuyện của ông Trần, không phải chuyện bây giờ em muốn anh giúp."

"Ông Trần?"

"Vâng, ông ấy là một cổ đông của Tiêu thị, hôm nay em và Thanh Chiêu đi thăm hỏi ông ta nhưng bị đóng cửa không tiếp."

Nói đến ông Trần, Tiêu Diệp Nhiên không kìm được thở dài, có chút ủ rũ.

Nhìn dáng vẻ ủ rũ cúi đầu của cô, Cố Mặc Đình như có điều suy nghĩ trầm ngâm một lát, sau đó nói: "Nếu thái độ của ông ta là không ủng hộ ai, vậy chứng tỏ em vẫn còn cơ h: "Đúng, em cũng nghĩ như vậy" Tiêu Diệp Nhiên đảo mắt, đôi mắt đẹp ánh lên ánh sáng giảo hoạt: "Biết người biết ta, hợp ý, em nghĩ chắc em có thể nhận được sự ủng hộ của ông Trần"

Lúc nói lời này, cô tinh thần phấn chấn, ánh mắt sáng rực như sao trời, dáng vẻ ủ rũ cúi đầu vừa rồi hoàn toàn biến mất. 

"Em nắm chắc như vậy sao?" Cố Mặc Đình hoài nghi nhíu mày.

Không phải anh không có lòng tin với cô, mà là lòng người khó đoán, không ai đoán được ông Trần đó có ý đồ gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play