Cố Thanh Chiêu đưa tay sờ lên chỗ cái cằm vừa bị cô chạm vào, trầm thấp cười một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía cô, chỉ thấy cô vừa đi vừa giơ tay lên hướng anh lắc lắc: "Lục tổng, tôi bỏ bê công việc để đi chọn bàn làm việc đây”
Cố Thanh Chiêu không nói một câu đưa mắt nhìn cô rời đi, từ đầu đến cuối trên khóe môi vẫn là nụ cười thản nhiên.
Để chọn lựa được một cái bàn ưng ý, Tiêu Tiêu còn hẹn cả hai người bạn thân đi cùng.
Ba người hẹn nhau ở Home City.
Khi thấy Tiêu Diệp Nhiên và Tống An Kỳ cùng nhau xuất hiện, Tiêu Tiêu kinh ngạc trừng mắt nhìn: "Hai người các cậu đi cùng nhau à?"
Sau đó ý thức được chỗ không đúng, lại hỏi: "Không phải An Kỳ đang trong giờ làm việc ư?”
Tiêu Diệp Nhiên nhìn Tống An Kỳ không mấy hào hứng liền giải thích thay cô ấy nói: "Hôm nay An Kỳ xin nghỉ, lúc cậu hẹn bọn tớ cô ấy cũng vừa hay ở chỗ tớ nên bọn tớ mới cùng nhau tới đây."
Cô không biết An Kỳ có muốn đem chuyện của mình và Tử Dục nói cho Tiêu Tiêu biết hay không, cho nên cô lựa chọn trước hết cứ giấu diếm xuống cho cô ấy đã.
Nhưng sau khi nhận được ánh mắt cảm kích của An Kỳ, Tiêu Diệp Nhiên biết mình không hề làm sai.
Có một số chuyện, càng ít người biết sẽ càng bớt phiền toái. Nếu không với tính cách của Tiêu Tiêu, một khi biết chuyện này không chừng sẽ lao đi tìm Tử Dục tính sổ, như vậy chuyện sẽ chỉ càng phiền toái hơn mà thôi.
Mặc dù giấu diếm cô ấy như vậy là không tốt, nhưng đối với An Kỳ tốt là được rồi.
Tiêu Tiêu cũng không hề nghi ngờ gì mà chỉ là khẽ gật đầu: "À, thì ra chuyện là như vậy”
Sau đó, cô đi vào giữa hai người thân mật khoác tay cả hai: "Đi thôi, giúp tớ chọn một cái bàn làm việc thật ưng ý, tối nay tớ sẽ mời các cậu ăn tiệc."
Lúc này, Tiêu Diệp Nhiên mới phát hiện ra chỗ không đúng, nghiêng đầu nhìn cô ấy từ trên xuống dưới một lượt, lông mày nhíu chặt lại: "Hôm nay cậu ăn mặc như vậy là... Phong cách hoài cổ à?!"
Tống An Kỳ cũng chú ý tới, nghi hoặc nhìn cô.
Tiêu Tiêu xấu hổ cười cười: "Đúng là phong cách hoài cổ, đúng vậy, chính là phong cách hoài cổ, phong cách hoài cổ." "Thật sao?" Tiêu Diệp Nhiên nhướng mày lên: "Cái này không chỉ là phong cách hoài cổ mà còn rất thô tục nữa...” Cô ngừng lại, nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ: "Tớ cũng không biết phải hình dung như thế nào nữa”
"Không đâu, tớ cảm thấy cũng không tệ lắm mà, hai cậu Xem, nhìn rất tài trí mà”
Tiêu Tiêu quay một vòng ở trước mặt các cô.
Tài trí? Cô ấy không nói sai chứ?
Tiêu Diệp Nhiên bật cười thành tiếng, không chút khách sáo chế giễu cô ấy: "Cậu như vậy không gọi là tài trí mà phải gọi là cổ hủ, tục không chịu được!"
Khóe môi Tiêu Tiêu rũ xuống, cô quay đầu nhìn về phía Tống An Kỳ: "An Kỳ, cậu cũng cảm thấy như vậy sao?"
"Ừm thì..." Tống An Kỳ do dự một chút, cẩn thận tìm từ: "Tiêu Tiêu, thân hình của cậu đẹp như vậy nhưng cậu ăn mặc như thế này đã che hết đi mất rồi, làm như vậy sao Lục tổng có thể nhìn thấy được?"
Câu nói cuối cùng Tống An Kỳ nói rất nhỏ, Tiêu Tiêu không nghe rõ nên phải hỏi lại: "An Kỳ, câu cuối cùng cậu nói cái gì vậy, tớ không nghe rõ."
Cô không nghe rõ nhưng Tiêu Diệp Nhiên lại nghe rõ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT