“Vậy sao?” Tiêu Diệp Nhiên gắp đùi gà ăn một miếng, sau đó tiếp tục nói: “Nói đi, các cậu muốn tớ giúp chuyện gì?”
Nghe vậy, Tống An Kỳ day trán thở dài: “Diệp Nhiên, chúng tớ thật sự không có cần cậu giúp chuyện gì cả”
“Thật sao?” Tiêu Diệp Nhiên nhướn mày, vẫn không tin. “Thật mà. Cậu mau ăn đi” Ứng Tiêu Tiêu lại gắp một miếng cá vào trong bát của cô, không khách khi lườm cô.
“Vậy được, vậy tớ yên tâm ăn được rồi” Nói rồi, Tiêu Diệp Nhiên gắp đùi gà lại cắn một miếng to.
Sau đó, bay người đều khẽ cười thành tiếng, tình cảm của các cô cứ tốt đẹp như vậy.
Ăn xong cơm tối, Tống An Kỳ và Ứng Tiêu Tiêu ra về.
Tiêu Diệp Nhiên tắm xong, khoanh chân ngồi trên giường bóc quà mà bọn An Kỳ tặng.
Món quà được bọc hết lớp này đến lớp khác, tốn chút sức mới bóc được nó ra.
Vốn tưởng sẽ là món quà đắt đỏ gì đó, mới bọc kỹ như vậy. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy món đồ, sắc mặt Tiêu Diệp. Nhiên lập tức đen lại.
Đây là cái quỷ gì vậy?
Chỉ thấy trong chiếc hộp nhỏ có một đoàn vải ven mỏng màu đỏ, cô đưa tay cầm lên, kéo ra.
Một bộ nội y mỏng như cảnh ve đập vào mắt cô.
Nhìn nội y gần như xuyên thấu, sắc mặt của cô lập tức đỏ bừng.
Sau đó, cô vội vàng ném đi, xuống giường, cầm lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường đi ra ban công,
Cố Mặc Đình từ phòng tắm đi ra, vừa hay nhìn thấy cô chạy ra ban công, đang định gọi cô, nhưng giọng nói còn chưa cất lên, cô đã chạy đến ban công, thuận tiện đóng cửa lại rồi.
Cảm thấy giống như có mãnh thú nào đó đang đuổi theo. sau lưng cô vậy.
Cố Mặc Đình bật cười lắc đầu, đi đến giường, ánh mắt vô thức quét đến một đoàn màu đỏ tươi trên chiếc giường màu xám.
Mày kiếm nhíu lại, anh đi tới, định thần nhìn, trong ánh mắt đen láy xuất hiện một ít hứng thú.
Thì ra cô chạy nhanh như vậy chính là vì cái này.
Ở ngoài ban công, Tiêu Diệp Nhiên lải nhải với người ở đầu bên kia: “Ứng Tiêu Tiêu, cậu tặng cái quỷ gì vậy hả?”
Bên kia truyền đến tiếng cười “ha hả" của Ứng Tiêu Tiêu: “Như thế nào? Tớ rất tận tâm đó.”
“Tận tâm cái shit!” Tiêu Diệp Nhiên thật sự bị chọc tức rồi, chửi thề.
“Cậu nói xem cậu tặng thứ này nếu như bị Mặc Đình nhìn thấy, anh ta sẽ nghĩ thế nào?”
Cô không muốn bị Mặc Đình hiểu lầm cô có suy nghĩ không lành mạnh gì đó đâu.
Ứng Tiêu Tiêu thản nhiên nói: “Không đâu, anh ấy sẽ chỉ cảm ơn chúng tớ mà thôi “Ứng Tiêu Tiêu!” Tiêu Diệp Nhiên không nhịn được mà quát. Xem ra cô thật sự tức giận rồi, Ứng Tiêu Tiêu chỉ đành dịu lại: “Vậy cậu mau chóng giấu nó đi, như thế ông xã nhà cậu sẽ không nhìn thấy”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT