“Hạo Tuấn, anh mau đến đây cứu em ra ngoài đi, Hạo Tuấn, Hạo Tuấn... ”

Cô ta thì thầm, vùi mặt vào giữa đầu gối, nước mắt lặng lẽ chảy ra.

Cô ta không dám khóc thành tiếng, sợ mấy người phụ nữ đó nghe được, tránh không được lại bị đánh một trận. Trong nháy mắt Bùi Hạo Tuấn nhìn thấy Cố Tống Vy, cả người đều ngây dại.

Cô gái xinh đẹp trước kia vẫn luôn ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, bây giờ lại cực kỳ chật vật. Tóc tai rối bù, quần áo bị kéo rách rưới, thảm hại nhất chính là gương mặt đang sưng vù lên của cô ta đã nhìn không ra bộ dạng của ban đầu.

“Hạo Tuấn”

Cố Tống Vy chạy nhào vào trong ngực của anh ta, hai tay ôm chặt lấy eo của anh ta, vùi mặt vào trong ngực của anh ta, lên tiếng khóc lớn.

Bùi Hạo Tuấn ngửi thấy một mùi hôi khó ngửi, rất rõ ràng phát ra từ trên người của Cố Tống Vy ở trong ngực.

Từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, có khi nào mà anh †a từng ngửi thấy mùi vị như thế này, thiếu chút nữa là nôn ra ngoài.

Anh ta cúi đầu nhìn xuống mái tóc của cô ta bết dính lại với nhau, trong mắt hiện lên một tia ghét bỏ, nhưng mà anh ta vẫn cố gắng kiềm chế, giả vờ như có bộ dạng dịu dàng mà nói: “Không khóc nữa, chúng ta về nhà thôi 

Cố Tống Vy ngửa đầu lên, gương mặt thảm đến nỗi không nỡ nhìn thẳng lại đập vào trong mắt của anh ta lần nữa, anh ta hơi nhíu mày, che giấu vẻ chán ghét trong đáy mắt rất tốt.

Dịu dàng nói một lần nữa: “Đi thôi, chúng ta về nhà”

Dẫn theo Cố Tống Vy về nhà, ba Bùi và mẹ Bùi vẫn còn chưa ngủ, lúc bọn họ nhìn thấy người phụ nữ thê thảm ở bên cạnh của con trai, cả hai đều bị giật nảy mình.

Tân Thúy Kiều che mũi, một mặt ghét bỏ phàn nàn nhìn con trai mình: “Hạo Tuấn, sao con lại đem một người như thế này về nhà vậy, nhà chúng ta cũng không phải là tổ chức từ thiện”

Hiển nhiên không nhận ra đối phương là ai.

“Dì à, con là Tống Vy đây

Vừa thấy Tân Thúy Kiều không nhận ra mình, Cố Tống Vy vội vàng lên tiếng nói.

Tống Vy?”

Tân Thúy Kiều và Bùi Vân Trạch hai mặt nhìn nhau, sau đó ném một ánh mắt yêu cầu chứng thực qua con trai. “Đúng vậy, cô ấy là Tống Vy”

Bùi Hạo Tuấn gật đầu.

“Trời ạ!” Tân Thúy Kiều không thể tin được thốt lên bất ngờ.

Một người xinh đẹp sao lại trở nên có bộ dạng còn không băng một tên ăn mày nữa vậy?

“Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Bùi Vân Trạch nghiêm giọng chất vấn.

“Chú, đều là do con nhỏ đê tiện Tiêu Diệp Nhiên đó hại con, chú phải làm chủ thay cho con”

Vừa nhắc đến ba chữ “Tiêu Diệp Nhiên”, Cố Tống Vy liền hận đến cắn răng, gương mặt vốn chật vật bởi vì hận thù mà vặn vẹo càng trở nên dữ tợn thêm.

Trong lòng của Bùi Vân Trạch và Tân Thúy Kiều hốt hoảng, nhanh chóng lùi về sau mấy bước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play