Đồng thời cô cũng cảm thấy có lỗi, nếu như không phải do cô đã không bảo vệ tốt cho mình, anh cũng không cần phải lo lắng như vậy.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô nhẹ giọng kêu lên: “Mặc Đình, Mặc Đình...”
Trong lúc mơ mơ màng màng, Cố Mặc Đình loáng thoáng nghe thấy có người đang gọi tên của anh, càng ngày càng rõ ràng, anh nhận ra âm thanh đó là của Diệp Nhiên.
Anh mở mắt ra đối diện với đôi mắt dịu dàng như nước, trái tim run lên, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại...
Cô đã tỉnh rồi.
Anh ngồi thẳng người dậy, hai mắt khóa chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, nhẹ giọng hỏi: “Em có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?” Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười lắc đầu: “Không c‹ Cho dù là không thoải mái thì cô cũng sẽ nói là không có, cô không muốn để cho anh lại lo lắng cho mình thêm.
Dù sao khi nghe thấy cô trả lời không có, rõ ràng vẻ mặt đang căng thẳng của anh cũng đã thả lỏng.
Tiêu Diệp Nhiên quay đầu qua nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy ở bên ngoài vẫn tối om, cô liền hỏi: “Bọn họ đều đã trở về rồi hả?”
Biết cô đang hỏi đến bọn người Thanh Chiêu, Cố Mặc Đình gật đầu: “Ừ, anh đã kêu bọn họ về nhà nghỉ ngơi rồi” Nói xong, anh điều chỉnh đầu giường cao lên để cô nửa ngồi nửa nằm ở trên giường.
Hôm nay chắc là Tử Dục và An Kỳ cũng đã bị hù dọa Tiêu Diệp Nhiên bất đắc dĩ cười cười, mình bị thương mà lại làm cho mọi người phải giật mình sợ hãi như vậy, cô cảm thấy rất là có lỗi.
Có lẽ nhìn ra được tâm tư của cô, Cố Mặc Đình nắm chặt lấy tay của cô, dịu dàng nói: “Không nên suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần em có thể bình an và khỏe mạnh lại thì đây chính là an ủi tốt nhất đối với mọi người”
Tiêu Diệp Nhiên lém lĩnh nhìn anh: “Vậy thì em phải nhanh khỏe mới được”
Cố Mặc Đình nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt đen như mực của anh tràn ra ánh sáng nhàn nhạt, đưa tay lên cưng chiều vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cô.
Đồn cảnh sát.
“Tại sao không thể nộp tiền bảo lãnh chứ?” Bùi Hạo Tuấn không hiểu hỏi cảnh sát phá án.
Cảnh sát phá án nói chỉ tiết: “Cấp trên đã ra lệnh, Cố Tống Vy cố ý đả thương người khác, cũng làm cho người khác bị thương, đã thuộc về phạm trù phạm pháp, mà người thân của người bị thương lại dự định khởi tố Cố Tống Vy, cho nên anh không thể nộp tiền bảo lãnh cho cô ấy được”
“Tôi muốn nộp tiền bảo lãnh, về chuyện làm bị thương người khác, tôi sẽ bí mật giải quyết với người nhà của người bị thương.”
Bùi Hạo Tuấn rất kiên trì, anh ta thấy không phải Tiêu Diệp Nhiên chỉ bị Tống Vy đá một đá hay sao, còn có thể bị thương ở đâu được nữa, đó cũng chỉ là cố ý chỉnh Tống Vy thôi.
“Xin lỗi, người bị thương từ chối giải quyết riêng” Cảnh sát phá án áy náy cười một tiếng.
Bùi Hạo Tuấn nhíu mày, Tiêu Diệp Nhiên có ý gì đây chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT