“Nếu như cô muốn tồn tại trong giới giải trí, vậy thì phải bảo vệ tốt bản thân đi, nếu không thì ngày nào đó người không may mãn chính là cô đó, chuyện này cũng rất khó nói nha”

Cố Thanh Chiêu nham hiểm nhìn Ninh Huyên Huyên, không để ý đến cái nhìn chằm chằm của cô ta, tiêu soái rời đi.

“Tiêu Diệp Nhiên!"

Ninh Huyên Huyên nhìn vào bóng lưng của bọn họ đi khỏi, oán hận cắn răng.

Hôm nay là cảnh quay của Cố Tống Vy và Ngôn Húc. Ngôn Húc là ai chứ? Đây chính là ngôi sao nam nổi tiếng của ngành giải trí vào thời điểm hiện tại, chạm tay có thể phỏng, có thể quay phim cùng với anh ta, diễn viên nhỏ tuyến mười tám giống như Cố Tống Vy đời trước đã tu luyện phúc phận.

Nhưng mà Gố Tống Vy vẫn không biết đủ, cô ta muốn giữ mối quan hệ với Ngôn Húc, nghĩ là sau này anh ta có thể nhiều dìu dắt mình.

Cô ta kêu Tiểu Ngải đi mua cà phê, sau đó tự mình mang đến khu nghỉ ngơi của Ngôn Húc.

Lúc này, Ngôn Húc đang nghiêm túc xem kịch bản.

Cho dù Bùi Hạo Tuấn, chồng sắp cưới anh tuấn như thế nào, nhưng lúc nhìn Ngôn Húc ở khoảng cách gần thì Cố Tống Vy vẫn không nhịn được mà bị kinh diễm. 

Dù là anh ta có kiểu tóc đời nhà thanh cũng không giảm mất vẻ tuấn dật của anh ta, ngược lại lộ ra đường nét gương mặt hòa hợp, càng thâm thúy càng đẹp mắt.

Lúc Ngôn Húc xem kịch bản thì không thích ở bên cạnh có người, vì vậy anh ta đã đuổi cả hai trợ lý của mình ra ngoài, chỉ để lại một mình anh ta ngồi ở trong phòng nghỉ ngơi đã được dựng sẵn.

Lúc cảm giác được có người đi đến gần mình, tính cảnh giác trời sinh khiến anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén lạnh như băng bắn về phía người đi đến.

Trong ấn tượng của Cố Tống Vy, mặc dù Ngôn Húc lạnh lùng nhưng cũng coi như ôn hòa, cho nên lúc tiếp xúc với ánh mắt bén nhọn đó của anh ta, trong lòng liền run lên, lập tức dừng chân lại, đi cũng không đi được lùi cũng không xong.

Ánh mắt của Ngôn Húc dừng trên gương mặt của cô ta mười mấy giây rồi mới di chuyển đi.

Cố Tống Vy cảm giác lòng bàn tay của mình đều là mồ hôi, cô ta nuốt nước miếng một cái, vẫn kiên trì đi đến mang theo ly cà phê ở trong tay tới.

“Đàn anh, mời anh uống cà phê”

Ngôn Húc lạnh nhạt quét mắt nhìn ly cà phê, không nhận cũng không nói không cần, chỉ cúi đầu xuống xem kịch bản ở trong tay mình.

Đối với thái độ của anh ta, Cố Tống Vy có cảm giác bị tổn thương, nhưng mà cũng cảm thấy xấu hổ, tay của cô ta vẫn duy trì tư thế đưa cà phê tới.

Thật lâu sau, cảm giác xung quanh mình không ngừng 

phóng tới ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác, cô †a cắn răng trực tiếp bỏ ly cà phê lên trên bàn.

“Đàn anh, cà phê em đặt ở đây nha, anh uống nhân lúc còn nóng đi”

Nói xong, cô ta liền nhanh chóng quay người lại vội vàng đi khỏi.

Lúc này, trợ lý của Ngôn Húc đi đến nhìn bóng lưng đi khỏi hốt hoảng của Cố Tống Vy, xùy một tiếng: “Ngôn Húc nhà chúng ta là người mà cô có thể ôm đùi được hả” Nghe như vậy, Ngôn Húc ngẩng đầu lên giống như cười mà không phải cười nhìn anh ta: “Trần Lân, tôi trở thành người nhà cậu từ lúc nào vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play