“Diệp Nhiên, Thanh Thành cách thành phố Bắc Ninh xa như vậy, cậu xác định một mình cậu vẫn ổn hả?”

Trong lòng của Tống An Kỳ hơi lo lắng, trời cao hoàng đế ở xa, xa như vậy nếu như xảy ra chuyện gì thì thật sự không biết phải làm sao.

Tiêu Diệp Nhiên cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: “Tớ không có đi một mình, Cố Thanh Chiêu phải đi với tớ” “Chỉ có một mình anh ta cũng không được đâu nhỉ? Hơn nữa anh ta là một người đàn ông, có một số việc cũng không tiện mà”

Tiêu Diệp Nhiên bị lời nói của cô chọc cười, động tác trong tay dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn cô ấy: “Vậy có cần phải phái thêm một người đi theo giúp tớ không”

Tống An Kỳ bất mãn lầm bầm: “Tớ đây là quan tâm cậu mà, cậu còn cười nhạo tớ nữa”

Tiêu Diệp Nhiên nhướng nhướng mày, cười nói: “An Kỳ, tớ biết là cậu quan tâm cho tớ. Lần này tớ đi ấy hả, trong lòng của tớ cũng đã có tính toán rồi, những chuyện mà mình tránh không được vậy thì chúng ta cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều, cứ thuận theo tự nhiên đi”

Hơn nữa, cô cũng sẽ không có cảnh giác thấp giống như buổi tiệc lần trước, sẽ đề phòng nghiêm ngặt, tuyệt đối không để cho Cố Tống Vy có cơ hội lợi dụng.

“Tâm trạng của cậu cũng tốt quá ha” Tống An Kỳ không biết là nên mừng hay là nên đau lòng cho cô đây.

Một người vốn rất ngây, thơ trải qua khoảng thời gian biến 

cố này lại trở thành một người ổn trọng không sợ hãi như vậy.

Nói thật thì đó cũng không phải là một chuyện tốt.

Thời tiết ở phía nam luôn luôn thay đổi, lúc nãy còn trời quang mây tạnh nhưng mà bây giờ lại mưa rơi tâm tã. Tiêu Diệp Nhiên ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong quán cà phê nhìn người đi đường ở bên ngoài vội vã bởi vì sắc trời, vẻ mặt ấm áp không màng danh lợi.

“Leng keng”

Đột nhiên vang lên âm thanh phá hủy sự yên tĩnh của cô, quay đầu lại nhìn, một người đàn ông mang theo chiếc mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đứng ở trước mặt của cô. Cô bất ngờ một chút, sau đó trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra một nụ cười xán lạn.

“Anh Ngôn."

Cô vừa mới xuống máy bay thì đã nhận được điện thoại trợ lý của anh ta, nói là anh ta muốn gặp cô.

Đối với người có ơn cứu mạng mình, gần như là Tiêu Diệp Nhiên không hề do dự chút nào, trực tiếp đồng ý.

“Chị dâu, chị cũng quá không dè dặt rồi.”

Cố Thanh Chiêu nghe thấy cô đồng ý lời mời của người đàn ông khác, nhịn không được mà thốt ra một câu, sau đó còn nói: “Chị như thế này mà để cho anh trai của em biết được, vậy thì chắc chắc tiêu đời!”

Tiêu Diệp Nhiên tức giận liếc anh ta một cái: “Cậu không nói, tôi không nói thì ai mà biết chứ”

Cố Thanh Chiêu: Ừm, anh không nói, điều đó cũng không biếu thị vệ sĩ đi theo ở phía sau âm thầm bảo vệ cho bọn họ không nói Trâm ổn và bình tĩnh, đây là ấn tượng đầu tiên khi Cố Thanh Chiêu nhìn thấy Ngôn Húc vào lần đầu tiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play