Ngôn Húc chậm rãi đi đến trước mặt cô, mỉm cười ôn hòa: “Là tôi thì rất kinh ngạc sao?”
Anh hỏi câu này không phải phí lời lắm sao? Cô và anh căn bản không quen biết, nhiều nhất là cô có coi qua phim truyền hình của anh ta thôi, cho nên có thể không kinh ngạc được sao?
“Tại sao tôi lại ở đây?” Tiêu Diệp Nhiên cũng không hàm hồ, trực tiếp dứt khoác đi thẳng vào vấn đề.
“Có người hạ thuốc với cô, tôi đã cứu cô”
Câu trả lời đơn giản và ngắn gọn đã làm sáng tỏ những gì đã xảy ra đêm qua.
Tối hôm qua, cô đã bị ánh mắt trong sáng sạch sẽ của Thân Ngải Hân lừa gạt, tưởng rằng đã thực sự gặp được fan girl của mình, nhưng không ngờ lại là một fan girl giả mạo có mưu đồ bất chính.
Nếu như không phải anh ta ra tay tương trợ, có lẽ bản thân mình lúc này không biết đang ở trong khổ cực lầm than như thế nào rồi.
Trong lòng hoảng sợ, cô nhìn Ngôn Húc với vẻ cảm kích: “Cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi thật không dám nghĩ hậu quả sẽ như thế nào nữa” Nghĩ đến tối qua nếu như không phải mình luôn chú ý đến cô, anh ta cũng căn bản không biết mấy người đó vậy mà lại làm ra chuyện như vậy với cô.
Tô Nhã An, Bùi Hạo Tuấn, Cố Tống Vy, Lâm Thành, Thân Ngải Hân, mấy người này anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua
từng người một.
Đáy mắt hiện lên một tia hung hãn khát máu, nhưng rất nhanh liền bị che đi, đổi thành ý cười nhàn nhạt, thanh âm anh ôn hòa mà nói: “Không cần cảm ơn”
Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười đáp lại, sau đó mím môi, do dự một hồi rồi hỏi: “Anh Ngôn, có thể cho tôi mượn điện thoại của anh một chút không?”
“Tôi muốn gọi một cuộc điện thoại báo bình an” Cô bổ sung thêm một câu, cô lo mình mà không liên lạc với Mặc Đình nữa, chỉ e anh sẽ lật cả trời đất Bắc Ninh lên mất. “Cô đợi tôi chút.”
Nói xong, Ngôn Húc quay người ra khỏi phòng, không lâu sau thì lại quay về phòng, trên tay có thêm một cái điện thoại.
Anh đưa điện thoại cho cô, cô nói cảm ơn nhận lấy.
Cầm lấy điện thoại đi đến bên cửa sổ, cô gọi vào số mà mình đã thuộc nằm lòng trong não.
Chuông reo một cái, điện thoại liền được nhấc máy.
“Diệp Nhiên” Thanh âm sốt sẵng truyền đến.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, đầu mũi Tiêu Diệp Nhiên chợt chua xót, nghẹn ngào gọi một tiếng: “Mặc Đình” Ngôn Húc đứng ở không xa nghe thấy hai chữ "Mặc Đình, sắc mặt trầm xuống vài phần, đôi mắt phượng xinh đẹp. hiện lên một ánh sáng không biết gọi tên.
“Diệp Nhiên, em ở đâu?”
Tiêu Diệp Nhiên ngước mắt nhìn sang tòa nhà Đỉnh Thịnh, đáp: “Em ở Ngự Cảnh Trung Đình”
Tiêu Diệp Nhiên nói chuyện tối qua cho Cố Mặc Đình nghe, anh nghe xong, chỉ nói một câu: “Đến dưới lầu đợi anh, anh lập tức qua đón em”
“Ừm. Em đợi anh” Cô ngoan ngoãn trả lời, sau đó cúp điện thoại.
Nhấc tay lau lau vệt nước mắt, cô quay người lại, mỉm cười ngại ngùng với Ngôn Húc: “Tuyến lệ hơi phát triển, cho nên..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT