“Cô phải đích thân đến phỏng vấn” Thái độ của Tô Nhã An rất kiên quyết.

“Nếu như tôi nói không thì sao?”

Tô Nhã An không trả lời, chỉ nhìn chăm chằm vào cô. Chả có chút thú vị nào! Tiêu Diệp Nhiên mím môi, sau đó đi qua cầm tập tài liệu nên.

Lúc liếc qua Tô Nhã An, ánh mắt lóe lên một chút gian xảo. Đột nhiên cô chống một tay xuống bàn, nghiêng người tiến lại gần Tô Nhã An, khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Tô tổng, phỏng vấn tôi sẽ đích thân đi. Dù sao. nếu như tôi không đích thân đi, cô và Bùi Hạo Tuấn còn có Cố Ngọc Lam sẽ không có vở kịch nào để hát”

Cô vừa nói xong, sắc mặt của Tô Nhã An đột nhiên thay đổi.

“Tô tổng, nói với Bùi Hạo Tuấn và Cố Ngọc Lam, tôi rất cảm ơn bọn họ, nếu như không có bọn họ, những ngày tháng của tôi sẽ rất buồn chán”

Tiêu Diệp Nhiên duyên dáng rời đi với tiếng cười đầy ngạo mạn.

Tô Nhã An tức giận đến mức cả người run rẩy, lông ngực nhấp nhô dữ dội.

“Tiêu Diệp Nhiên!”

Cô ta đột nhiên đứng dậy, gạt tất cả những thứ trên bàn xuống đất.

Quay lại bộ phận truyền thông, Tiêu Diệp Nhiên ném tài liệu lên bàn.

Tống An Kỳ nhìn thấy vậy, vội vàng chạy đến cầm tập tài liệu lên, mở ra xem, cau mày: “Họp báo?”

“Đây là cái gì?” Cô hỏi.

“Công việc” Tiêu Diệp Nhiên mở hai tay ra.

“Tô Nhã An kêu cậu đi phỏng vấn sao?”

“Đúng vậy, cô ta vẫn không chịu buông tha cho một người đáng thương như tớ” Tiêu Diệp Nhiên cầm cốc lên, đi về phía phòng nước.

“Vậy cậu thật sự đồng ý” Tống An Kỳ đuổi theo.

“Đương nhiên, nếu như không đồng ý, chuyện này sẽ không thú vị”

Tiêu Diệp Nhiên lấy một gói cafe 3 trong 1 ở trong tủ ra, xé ra, đổ vào trong cốc.

“Nhưng....ngộ nhỡ cậu lại xảy ra chuyện thì phải làm sao?” Tống An Kỳ cảm thấy cô quá mạo hiểm, tâm tư của mấy người Tô Nhã An sâu như vậy, một mình cô sao có thể đối phó được?

Sau khi rót nước nóng vào cốc, Tiêu Diệp Nhiên dùng thìa khuấy nghẹ cafe trong cốc.

Hương thơm của cafe cùng với hơi nóng bay lên, Tiêu Diệp Nhiên hít một hơi thật sâu: “Thơm quá”

Cô lo cho cô gần chết, sao cô vẫn bày ra một cái dáng vẻ thờ ơ như vậy chứ?

Tiêu Diệp Nhiên nhấp một ngụm café, mới chậm rãi nói: “Tớ đã đồng ý, nên chắc chắn sẽ có cách tránh những chuyện xảy ra ngoài ý muốn”

“Thật sao?” Tống An Kỳ không tin.

Lại uống một ngụm cafe: “Thật. Sau lần tớ bị Tân Mạn Ly

bắt cóc, Triệu Dương không yên tâm về tớ nên đã sắp xếp vệ sĩ cho tớ.”

“Vệ sĩ?" Tống An Kỳ nhướng mày: “Sao tớ chưa từng nhìn

thấy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play