Bởi vì bị phỏng mà được nghỉ vài ngày, Tiêu Diệp Nhiên, không hiểu cảm thấy mình có cảm giác biến điều xấu thành chuyện tốt.
Nhưng đã có ngày nghỉ, vậy sẽ phải hưởng thụ đàng hoàng.
Thế là, cô hẹn Tiêu Tiêu ra. Từ khi Tiêu Tiêu về nước đến nay, hai chị em hiếm khi gặp mặt.
Lần này thừa dịp ngày nghỉ phải đi đu đưa.
“Thật xin lỗi, tớ tới trễ”
Tiêu Tiêu tùy ý ném túi sang một bên trên ghế, sau đó đặt mông ngồi đối diện Tiêu Diệp Nhiên.
Tiêu Diệp Nhiên nhìn cái túi xách đáng thương, chậc chậc lắc đầu: “Tiêu Tiêu, cậu thật là không coi trọng tiền bạc
nha:
Tiêu Tiêu đang uống nước nghe cô nói vậy, buồn bực cau mày, sau đó hỏi: “Sao cậu phải cảm khái như thế?”
"A”
Tiêu Diệp Nhiên dùng ánh mắt ra hiệu cái túi xách kia nằm trên ghế:"Đây chính là phiên bản giới hạn, bao nhiêu tiểu thư nhà giàu muốn mua cũng mua không được, cậu lại còn không trân quý.”
Túi hiệu quốc tế giới hạn số lượng, phải giữ gìn chứ.
Cô ấy tùy tiện quăng ra, lỡ như va trúng chỗ nào, vậy thì mất giá.
“Cho xin! “Tiêu Tiêu liếc mắt: “Cậu bây giờ là mợ Lục, đừng có ý nghĩ tiểu nhân đó, túi hỏng tớ mua mới, dù sao tớ cũng không thiếu tiền!”
Tiêu Diệp Nhiên gượng cười: “Tiêu Tiêu đại tiểu thư giàu có hoành tráng, không thể so với con dân hèn mọn này” “Không dám không dám. Luận tiền tài tớ vẫn kém chồng của con dân hèn mọn. Về phần hoành tráng. Tiêu Tiêu mập mờ nhíu mày: “Tớ khẳng định càng không sánh được, dù sao tớ cũng không có.”
Ngay từ đầu Tiêu Diệp Nhiên chưa kịp phản ứng thâm ý trong lời nói của cô, nhưng nhìn cô cười mập mờ như vậy, mãi cô mới ý thức tới trong lời nói có gì đó không đúng. “Ôi, Tiêu Tiêu, cậu sao lại như thế?” Tiêu Diệp Nhiên lần đầu tiên ghét bỏ cô ấy như vậy.