Được đấy. Thẩm Tư Dục phải thở dài, ông nội nhà anh ta chỉ nghe anh họ, cho nên có những chuyện chỉ có thể dựa vào anh họ ra mặt giúp anh ta giải quyết.
Đây cũng chính là nguyên nhân anh ta một mực rất sùng bái cùng kính sợ anh họ.
Vừa được biết cô bị phỏng, Cố Mặc Đình bỏ lại công việc, vội vã chạy về nhà.
Đẩy ra cửa phòng ngủ, liếc mắt thấy người nằm trên giường.
Đi đến bên giường, cúi đầu, ánh mắt rơi trên gương mặt điềm tĩnh của cô, con ngươi đen nhánh sáng ngời.
Ánh mắt hướng xuống, cổ áo ngủ của cô hơi thấp, cho nên anh thấy được ngực cô đỏ bừng.
Đau lòng quá đỗi, mày kiếm cau chặt, trong mắt đầy thương tâm. Đưa tay muốn chạm vào, nhưng lúc sắp. chạm vào, ngón tay từ từ cong lên.
Anh sợ làm đau cô.
Ngủ được mơ mơ màng màng Tiêu Diệp Nhiên, cảm thấy hình như có người đang nhìn mình.
Nhưng đây là trong nhà mình, tại sao có thể có người nhìn cô chứ?
Vùng vẫy một hồi lâu, cô mới chậm rãi mở mắt ra, một giọng nói quen thuộc đã rơi vào trong mắt.
“Mặc Đình” Hoàn toàn không ngờ đó là ai, cô chỉ là bật thốt lên.
Nghe được giọng nói của cô, Cố Mặc Đình thu hồi lại ánh mắt đang nhìn vào ngực cô, nhìn về phía cô, cười nhẹ:” Ưm, là anh” “Sao anh về đâ Anh không phải đang giờ làm việc sao?
Tiêu Diệp Nhiên ngồi dậy, Cố Mặc Đình cầm gối đầu đệm ở phía sau của cô.
Ánh mắt đảo qua vết thương trước ngực cô, anh nhàn nhạt nói: “Về thăm em”
Chú ý tới ánh mắt của anh, cô nhướng mày: “Tư Dục nói cho anh biết Anh không trả lời, nhưng sự đau lòng trong mắt lại có thể thấy rõ ràng.
Tiêu Diệp Nhiên cười một tiếng: “Cũng chỉ là bị phỏng nhẹ thôi, không vấn đề gì lớn. Anh không cần lo lắng đâu”
“Đã đỏ tới như vậy, chỉ là bỏng nhẹ thôi sao?” Cố Mặc
Đình chăm chú nhíu mày: “Anh dẫn em đi khám một bác sĩ khác”
Nói xong, anh muốn ôm cô.
“Không sao mà” Tiêu Diệp Nhiên đưa tay chống đỡ ở lồ ng ngực của anh, bất đắc dĩ cười cười: “Thật là không sao mà, cũng chỉ là bỏng nhẹ thôi, bôi thuốc xong em cũng cảm thấy đỡ hơn nhiều”
Thấy anh vẫn là chưa tin, Tiêu Diệp Nhiên nhẹ nhàng thở dài, sau đó nắm chặt tay của anh, ngẩng đầu nhìn vào. mắt anh, ủy khuất cười: “Em muốn ăn cháo anh nấu”
Cố Mặc Đình nhìn chăm chú cô, biết cô không muốn mình quá lo lắng, mới chịu chú ý qua chuyện khác.
Anh nắm tay cô, sau đó buông ra, “Muốn ăn cháo gì?” Tiêu Diệp Nhiên nhoẻn miệng cười, “Cháo hải sản” “Chờ chút” Cưng chiều vuốt tóc cô, anh quay người ra khỏi phòng.
Nhìn dáng của anh biến mất tại cửa ra vào, Tiêu Diệp Nhiên nhẹ nhàng thở ra, lập tức trên môi nở nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT