Cô gái Tiêu Tiêu nay không sợ trời không sợ đất, khi nào cần người giúp đỡ chứ?
Hơn nữa ——
"Không phải cậu rất ghét cậu ấy sao? Sao lại nhờ em ấy giúp đỡ?”
Thật sự đây mới là điều Tiêu Diệp Nhiên tò mò nhất. Trước đó, chẳng phải hai người vừa thấy mặt nhau đã ầm ĩ, nhìn nhau thấy ngứa mắt sao? Sao đột nhiên quan hệ giữ bọn họ lại tốt như thế?
"Bởi vì..."
Tiêu Tiêu cắn môi, trong một lúc cũng không biết giải thích thế nào mới tốt.
Thấy cô khó xử như thế, Cố Thanh Chiêu nhíu mày, sau đó lên tiếng giải thích giúp cô: "Chị dâu, không có chuyện gì một bữa cơm không thể giải quyết. Nếu như không được thì hai bữa, ba bữa, bốn bữa, kiểu gì cũng sẽ giải quyết được."
"Thật sao?" Tiêu Diệp Nhiên nhìn thấy ánh mắt lưỡng lự khi họ nhìn nhau, cô suy nghĩ có phải giữa bọn họ xảy ra chuyện gì mà cô không biết không.
Tiêu Tiêu bị ánh mắt của cô nhìn đến cảm thấy hơi chột
dạ, ra vẻ bực mình nói: "Được rồi, hôm nay đến để trả thù cho An Kỳ, chờ giải quyết xong chuyện này thì hãy nói chuyện khác."
"Đúng thế" Tiêu Diệp Nhiên gật đầu, từ chối cho ý kiến.
Dù sao nếu giữa Tiêu Tiêu và Thanh có xảy ra chuyện gì thì cũng là một chuyện tốt.
Mà khi mấy người các cô chuẩn bị vào thang máy thì đột nhiên Cố Thanh Chiêu lại nói một câu: "Chờ một lát, còn có người chưa đến”
"Ai thế?" Tiêu Diệp Nhiên quay đầu, nghi hoặc nhìn chằm chằm vào anh ta.
Cố Thanh Chiêu cười "Ha ha" một tiếng: “Anh ta tới rồi" Nói xong thì chỉ vê phía cửa tòa nhà, ba cô gái cùng mở †o mắt nhìn.
Chỉ thấy người kia có dáng vẻ cao lớn, bước chân vội vã đi về phía bên này.
"Tư Dục I"
Đợi đến khi người đó tới gần, Tiêu Diệp Nhiên nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia mới kêu lên một tiếng.
"Nhiên Nhiên, cậu biết anh ta à?" Tiêu Tiêu đứng bên cạnh hỏi.
"Em họ của Mặc Đình”
Bỗng dưng Tử Dục xuất hiện ở đây, Tiêu Diệp Nhiên nghĩ rằng chắc là Thanh Chiêu gọi người tới giúp đỡ.
Thật sự là thua với bọn họ! Lúc đầu chỉ là mấy cô gái tự mình giải quyết, bây giờ lại thêm hai người đàn ông, không chừng sẽ bị nói thành bọn họ bắt nạt người ta. "Thật xin lỗi, tôi tới chậm." Thẩm Tử Dục thở phì phò, cười ngượng với mấy cô.
"Không sao, tới đúng lúc rồi." Cố Thanh Chiêu vỗ vỗ vai anh ta, lại nói với mấy cô gái: "Người tới đủ rời, chúng ta đi thôi."
Thế là một đám người đông đúc đi đến thang máy, đi vào phòng bệnh nào đó ở lầu bảy.
Trong phòng bệnh chỉ có một mình Dương Thiên Thiên. Thấy bọn họ đến, trên mặt Dương Thiên Thiên lộ vẻ kinh hoàng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, nghiêm túc hỏi: "Mấy người tới làm gì?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT