“Tống An Kỳ, thế mà cô vẫn mặc quần áo ngày hôm qua. Chẳng lẽ hôm qua cô cùng người đàn ông nào ra ngoài chơi bời, sau đó không kịp thay quần áo sao?”

Lúc Lại Tiểu Lan nói lời này, ánh mắt giả vờ vô tình liếc mắt nhìn về phía Tiêu Diệp Nhiên cách đó không xa.

Lấy tính cách của Tiêu Diệp Nhiên, nhìn thấy bạn thân bị bắt nạt, chắc chắn sẽ đứng ra nói giúp bạn thân.

“Lại Tiểu Lan, buổi sáng cô không đánh răng à? Sao miệng lại thối như vậy chứ?

Tống An Kỳ cũng không phải người mặc cho người ta bắt nạt, không chút yếu thế trả đũa.

“Cô...” Lại Tiểu Lan tức giận muốn đáp trả, khóe mắt thoáng hình bóng hình phía bên này, đáy mắt chợt lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.

“Quả thật là vật họp theo loài, người phân theo nhóm. Hạng người thế nào thì có bạn bè thế ấy” Lại Tiểu Lan cố ý cất cao giọng, mỗi câu mỗi chữ đều nhằm vào người đang đi đến.

“Hôm nay Phó giám đốc Lại nói lời này thật quá đúng” Tiêu Diệp Nhiên đi đến trước mặt Lại Tiểu Lan, cong môi cười với cô ta: “Tôi thấy ngày thường mấy người vây quanh bên cạnh Phó giám đốc Lại cũng giống như Phó giám đốc Lại vậy, đều là những người không biết trời cao đất dày, mơ mộng hão huyền, mộng tưởng muốn trèo lên cành cây cao, lấy chồng giàu sang quyền thế”

Tiêu Diệp Nhiên vừa cười vừa nói lời này, nhưng trong đáy mắt lại không có chút ý cười nào, ánh mắt lạnh buốt như sương giá tháng mười hai.

Khi những người phụ nữ có cùng suy nghĩ đen tối giống Lại Tiểu Lan nghe thấy lời cô nói, bọn họ lập tức như bị đạp đúng chỗ đau mà nổi điên lên.

Từng người từng người đi đến trước mặt Tiêu Diệp Nhiên...

“Tiêu Diệp Nhiên, cô có ý gì?”

“Tiêu Diệp Nhiên, đừng tưởng răng được Chủ tịch coi trọng thì cho là bản thân mình ghê gớm lắm!”

“Cũng không biết người nào lúc trước nhớ thương chồng chưa cưới của chị gái mình, lại còn có mặt mũi nói người

khác không biết trời cao đất dày, thế giới này quả thật là bị đảo lộn rồi”

Nghe thấy bọn họ cô một câu tôi một câu, từ đầu đến cuối trên mặt Tiêu Diệp Nhiên đều giữ vững nụ cười, chưa từng mất đi.

“Các cô

Khác với Tiêu Diệp Nhiên, Tống An Kỳ tức giận không nói lên lời.

Tiêu Diệp Nhiên giơ tay vỗ võ vai cô, ý bảo cô yên tâm đừng nóng vội.

Vừa nhìn thấy Tiêu Diệp Nhiên bình tĩnh như vậy, cơn giận của Tống An Kỳ dần dần lắng xuống.

Bởi vì cô biết chắc chắn Diệp Nhiên sẽ không bỏ qua cho đám phụ nữ ồn ào này.

Quả nhiên, chỉ thấy Tiêu Diệp Nhiên cầm cốc trà trên bàn, giơ tay, hất nước trong cốc về phía đám người Lại Tiểu Lan đang không ngừng nói kia.

“AP"

Ngay lập tức, trong văn phòng lớn vang lên những tiếng thét chói tai.

“Đáng tiếc chỉ là cái cốc, không phải là một cái chậu rửa mặt to”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play