Cố Kinh Mặc đứng ở trong phòng bày truyền tống trận, quay đầu hằm hằm nhìn Huyền Tụng đứng cạnh nàng, phẫn nộ không có chỗ trút.

Nhưng Huyền Tụng đã đứng ở bên cạnh nàng, còn muốn giả dạng bọ không quen biết nàng, bình tĩnh đứng ở một bên, phảng phất chỉ là Cố Kinh Mặc đa nghi.

Nếu như Huyền Tụng không phải đang ngụy trang, sao lại cố ý đến bên cạnh nàng? Dựa theo tính cách lúc đầu của Huyền Tụng, hẳn là vạn vật đều không quan tâm mới đúng.

Mấy người trong phòng này tại sao sau khi phát hiện ra nàng, đều tỏ vẻ giống như không có chuyện phát sinh?

Ba tiểu bối trong phòng không nhịn được hiếu kì, liên tiếp nhìn ra ngoài, còn phải cố gắng duy trì bộ dạng quy củ, muốn nhìn tình huống giữa Cố Kinh Mặc và Huyền Tụng là như thế nào, cũng tò mò Huyền Tụng có thật sự mất trí nhớ hay không.

Nếu như không mất trí nhớ, mấy người họ có cần đến chào hỏi không?

Cái này dẫn tới mấy người không biết rõ tình hình như Tống Kỳ cũng nhìn ra phía ngoài, còn nhỏ giọng hỏi Vũ Kỳ Sâm: "Bọn họ trước kia có quen biết sao?"

"A?" Vũ Kỳ Sâm không giỏi nói dối, hơi bối rối, ánh mắt trốn tránh: "Ta, ta không biết."

Lúc này, Cố Kinh Mặc nhìn dưới chân đột nhiện nhận ra có điều không ổn, đi tới cửa sổ nhỏ nhìn ra ngoài, sau đó điểm ra một vòng lửa, nói với ánh lửa: "Ngăn cản tiến hành đấu giá, sau đó mau chóng rút lui."

Nói xong tay không nắm chặt ngọn lửa, lửa biến mất trong lòng bàn tay của nàng.

Đây là một loại phương thức truyền âm chuyên biệt của Cố Kinh Mặc, đơn giản lại không thể bị người khác ngăn chặn.

Lập tức, nàng nói với những người trong phòng đối diện: "Chúng ta đi."

Lý Từ Vân cùng Nam Tri Nhân quay sang nhìn nhau, không biết có nên nghe Ma Tôn dặn dò hay không, đồng loạt nhìn về phía Huyền Tụng.

Huyền Tụng thầm mắng hai đứa đồ đệ ngốc, nhìn chằm chằm về phía hắn như thế làm cái gì?

Cũng may sự chú ý của Cố Kinh Mặc bị bên ngoài hấp dẫn.

Trong một căn phòng nhỏ đột ngột bạo phát ra công kích bá đạo, theo sau là tiếng gầm lên giận dữ: "Ai muốn xem ngươi bán những thứ đồ linh tinh này, thật sự thấy lão hủ là người có kiên nhẫn sao?"

Khi nói chuyện, Nghê Diện Đà Đà trực tiếp nhảy khỏi căn phòng, ra tay tấn công về phía đài triển lãm, thanh thế to lớn.

Cũng bởi vì Nghê Diện Đà Đà công kích, làm buổi đấu giá trong nháy mắt rối loạn, một ít tu giả cấp thấp bị dư kích gây thương tích kêu rên không ngừng, còn có một ít bắt đầu chạy trốn.

Hội trường trong chớp mắt loạn xị bát nháo như cuộn chỉ rối.

Huyền Tụng truyền âm cho Lý Từ Vân và Nam Tri Nhân: "Đi, nếu không thì lát nữa sẽ bị vây ở trong trận pháp."

Lúc này, bọn họ mới hậu tri hậu giác nhận ra có người đang âm thầm bày sát trận, nhanh chóng dẫn theo đệ tử tiến vào truyền tống trận, rời khỏi phòng đấu giá sau đó phái đệ tử duy trì trật tự để không làm tu giả cấp thấp bị thương.

Cố Kinh Mặc thì trực tiếp trở về khách điếm bước nhanh lên lầu, đẩy cửa tiến vào phòng liền nhìn thấy Hoàng Đào và Vân Túc Nịnh đều ở trong phòng của nàng, đang giúp nàng luyện chế đan dược.

Hoàng Đào nhìn thấy Cố Kinh Mặc thì rất kinh ngạc: "Kinh Nhi, sao người trở về sớm vậy?"

Cố Kinh Mặc nhìn thấy hai người bọn họ không có việc gì mới yên lòng, sau đó nói: "Đám người kia vừa rồi xuất hiện ở phòng đấu giá, còn dùng pháp khí của sư phụ ta, muốn bắt đầu dùng sát trận. Những pháp khí kia ta đều có độ nhập linh lực, chỉ cần bắt đầu dùng ta có thể cảm giác được ngay, có thể mau chóng rút lui."

Vân Túc Nịnh trong tay vẫn đang khống chế chân hoả luyện đan nói: "Đây là chuyện trong dự liệu, bọn họ chọn phòng đấu giá mà ra tay là vì biết được nơi đó chắc chắn tụ tập rất nhiều cao thủ muốn giết ngài, tất cả mọi người bị giam ở trong trận chỉ có thể tàn sát lẫn nhau."

Cố Kinh Mặc ngồi xuống, vẻ mặt trầm trọng gật đầu: "Không sai."

Hoàng Đào nghiêng đầu, có chút không hiểu rõ cho lắm: "Nhưng mà. . . Chúng ta từ đầu đã chuẩn bị tâm lý, trước khi đến cũng đàm luận qua, muốn đoạt lại bảo bối thì sẽ có một trận ác chiến."

Giọng nói Vân Túc Nịnh nhàn nhạt như cũ: "Kỳ thật Ma Tôn có bị nhốt trong đó cũng không sợ, chỉ là. . . Sẽ làm tu giả cấp thấp bị thương."

Nếu một đám tu giả Hóa Thần kỳ loạn đấu, đến lúc đó sức chịu đựng của kết giới phòng hộ sẽ bị khảo nghiệm, tu giả thấp hơn Nguyên Anh kỳ bị liên luỵ vào, e là đều sẽ chết oan uổng.

Hoàng Đào lúc này đã hiểu, lập tức nói: "Mấy người Vũ sư huynh còn ở bên trong."

Vân Túc Nịnh bổ sung: "Còn có Huyền Tụng."

Cố Kinh Mặc đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Vân Túc Nịnh mắng: "Ngươi xem dáng vẻ lanh chanh của ngươi làm người ta chán ghét cỡ nào đi, ta sẽ để ý những tiểu tử kia sao? Sẽ không, ta là Ma Tôn! Lãnh khốc vô tình, hiểu không?"

Hoàng Đào thấy Cố Kinh Mặc nổi giận như vậy thì liền ngăn cản: "Kinh Nhi đừng giận, ca ca đang luyện đan, làm vậy sẽ làm cho huynh ấy phân tâm, thảo dược trong này rất quý giá! Nếu như bị hỏng thì thật sự đáng tiếc. Với lại, không phải chúng ta đã nói không đề cập tới hai chữ Ma Tôn sao?"

Vân Túc Nịnh cũng không để ý, ngược lại nhếch miệng cười khẽ: "Mỗi lần bị nhìn thấu, nàng ấy đều tức muốn hộc máu như vậy."

Cố Kinh Mặc không dám mắng Vân Túc Nịnh nữa, nhưng vẫn không chịu thừa nhận: "Phi!"

Cố Kinh Mặc vừa giận nhìn Vân Túc Nịnh một hồi thì càng tức giận, ở phòng đấu giá bị Huyền Tụng chọc tức, sau khi trở về lại bị Vân Túc Nịnh chọc tức, nàng còn không được đánh, không được chửi Vân Túc Nịnh đang chuyện đan, cuối cùng phất ống tay áo một cái đi ra ngoài.

Hoàng Đào liền đứng dậy đuổi theo.

Nam Tri Nhân đứng trước mặt Huyền Tụng và Lý Từ Vân, dùng giọng điệu khó có thể tin hỏi: "Con? Tới bảo vệ Ma Tôn?"

Hắn sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nghe thấy nhiệm vụ sư môn hoang đường thế này.

Mặc dù hắn là đệ tử chân truyền của Huyền Tụng nhưng cũng là tu sĩ chính phái, không thể mù quáng nghe theo mệnh lệnh mà không có nguyên tắc của mình.

Lý Từ Vân lại nghiêm túc gật đầu: "Không sai."

Nam Tri Nhân kiên quyết cự tuyệt: "Không có khả năng, coi như ta lần này vi phạm sư mệnh đi."

Huyền Tụng lại không để bụng, hỏi: "Những phế vật kia đang ở bên ngoài Tam Tràng sao?"

Nam Tri Nhân xác nhận: "Không sai, bọn họ đều đang ở trong Vượng Giác lâu ở Lưu Hà trấn, phái con cùng Sơ Tĩnh tiên tôn đến đây dò xét, chỉ cần xác định Ma Tôn ở Tam Tràng, lập tức sẽ đến vây giết."

Lưu Hà trấn là địa phận tiên giới gần Tam Tràng nhất, bọn họ cũng coi là ở trên địa bàn của mình không có hành động thiếu suy nghĩ, khá là tuân thủ quy củ.

Huyền Tụng rũ mắt dặn dò: "Ngăn chặn bọn họ."

"Con làm không được." Nam Tri Nhân trả lời sự thật, hắn xác thực không có năng lực, cũng không có lý do ngăn chặn những tu giả kia.

Lần này kể cả Huyền Tụng đích thân tới dặn dò, e là cũng không ngăn cản nổi.

Huyền Tụng có chút rầu rĩ, lên tiếng đề nghị chuyện khác: "Vậy thì theo ta đi giết mấy kẻ mai phục của Ma Môn."

"Vì sao? Có bọn họ lúc giết Ma Tôn cũng coi như có trợ lực, dù sao mục tiêu của chúng ta giống nhau."

"Ngươi vẫn không muốn?"

"Vâng, không muốn, thậm chí không thể nào hiểu được, đồ nhi bất lực, xin phép cáo lui trước." Nam Tri Nhân sau khi hành lễ với Huyền Tụng thì quay người rời đi.

Huyền Tụng cuối cùng lên tiếng, nói: "Nàng sẽ là sư mẫu tương lai của ngươi."

Nam Tri Nhân mới bước hai bước, bước chân liền ngừng lại, đứng yên nhớ lại dáng vẻ ở chung của Cố Kinh Mặc và Huyền Tụng, quay đầu lại nhìn về phía Huyền Tụng.

Biểu tình của Huyền Tụng không có chút sơ hở nào, hắn chỉ có thể nhìn Lý Từ Vân, thấy Lý Từ Vân cười híp mắt hỏi: "Có phải rất ngạc nhiên không?"

Nam Tri Nhân mím môi cầm bội kiếm của mình, trầm giọng hỏi: "Giết ai?"

"Trước tiên nhìn xem tên nào không có mắt đưa tới cửa."

"Được, con đi trước nghĩ biện pháp ngăn chặn những người kia."

"Ngươi dự định ngăn cản thế nào?"

Vẻ mặt Nam Tri Nhân vẫn lạnh như băng sương, giọng điệu lạnh lùng như không có tình cảm, lời nói ra lại làm cho Huyền Tụng buồn cười: "Con không phát hiện Ma Tôn ở đây, lại nghe nói nàng ta đấu pháp cùng Quỷ Vương ở Ma Môn, không bằng thừa dịp lưỡng bại câu thương đi qua xem xét."

"Được."

Đợi Nam Tri Nhân rời đi, Lý Từ Vân nhịn không được lầm bầm: "Sư phụ, người nói xem sư đệ còn giận con không?"

"Không biết." Huyền Tụng cũng rời đi, hướng về phía nhã phòng.

Lý Từ Vân như cái đuôi đi theo sau Huyền Tụng, tiếp tục nói: "Sư đệ vừa nãy thật sự không muốn giúp người, hay là cố ý bức người nói ra chân tướng? Nếu không thì sao người mới vừa thẳng thắn, hắn liền nghĩ ra biện pháp?"

"Ngươi tự nghĩ kỹ một chút."

"Con nghĩ không ra mới hỏi."

"Vậy thì suy nghĩ lại."

"Con không muốn động não!"

Huyền Tụng cuối cùng thở dài một tiếng: "Về sau, nếu có chuyện kỳ quặc mà đến ngươi cũng phát hiện ra thì không cần hỏi."

"Ơ. . ."

Hai người đi vào trong khách điếm, liền nhìn thấy Cố Kinh Mặc và Hoàng Đào đều đang ở phòng ngoài trong trà lâu, chỉ có điều tình huống lúc này làm cho vẻ mặt của Huyền Tụng càng ngày càng khiếp người.

Cố Kinh Mặc không biết tại sao lại tiến tới bàn mà những phật tử Thanh Hữu tự đang tụ tập, đang cùng một đám tiểu phật tử nói chuyện phiếm, còn chọn trúng một tiểu phật tử tướng mạo đẹp nhất trong đó, lôi kéo tay hắn xem chỉ tay.

Cố Kinh Mặc ra vẻ thâm sâu mà nói: "Mệnh số này của ngươi chứng minh sau này ngươi sẽ hoàn tục."

"Hoàn tục?!" Tiểu phật tử giật mình, kinh ngạc trợn tròn hai mắt, buồn bực hỏi: "Vì sao?"

"Ngươi gặp được một nữ tử mà ngươi yêu tha thiết, hai người tâm đầu ý hợp, cuối cùng vì không để đối phương chịu ủy khuất, chỉ có thể hoàn tục rời khỏi phật môn, cùng nữ tử này bên nhau cả đời."

"Nữ tử?! Không, không thể nào!" Tiểu phật tử liên tục phủ nhận, đồng thời gương mặt đỏ bừng lên, sợ sư huynh nhà mình sẽ giễu cợt hắn hoặc đem việc này báo với sư phụ.

"Sao lại không thể nào, ngươi nhìn đường tình duyên của ngươi này. . ." Cố Kinh Mặc vừa nói vừa lôi kéo tay của hắn, ngón tay tay còn lại xẹt qua đường tình duyên của hắn, cố ý nói chậm rãi: "Tình cảm thuận lợi đến chói lọi."

"Đúng, nàng đoán mệnh rất lợi hại! Trước kia nàng còn nói ta sẽ sống lâu trăm tuổi, ngươi xem, ta quả nhiên còn sống đến bây giờ!" Hoàng Đào cũng hùa theo lừa gạt.

"Cái này, cái này. . ." Tiểu phật tử dần dần phát giác không thích hợp.

Hắn đang bối rối, đột ngột thấy có người đứng ở trước bàn của bọn họ, sợ đến ngay lập tức đứng dậy.

Tiểu tăng phục vụ trong Thanh Hữu tự đương nhiên nhận ra Huyền Tụng, muốn hành lễ lại bị định thân, không thể cử động, cũng không thể nói.

Huyền Tụng đột nhiên nói với mấy tiểu phật tử: "Sư phụ của các ngươi ở bên ngoài phòng đấu giá giữ gìn trật tự, các ngươi cũng đi đi."

Mấy tiểu phật tử liền đồng loạt đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài, không dám nói một lời.

Cho dù không phải đồng môn, Huyền Tụng cũng là đại trưởng bối của bọn họ.

Cố Kinh Mặc bị Huyền Tụng quấy rối thì giận sôi máu, đưa tay túm được tay áo tiểu phật tử mà nàng xem chỉ tay, nói: "Này, giữ một cái truyền âm phù."

Ai ngờ tiểu phật tử bị Huyền Tụng dùng một chưởng dứt khoát giống như thuận nước đẩy thuyền đưa ra ngoài cửa, sau khi ra đến cửa thì cả người có chút mơ hồ, nhưng vẫn ngơ ngác đứng vững ở cửa ra vào, hành lễ một cái thì liền chạy về phía phòng đấu giá.

Cố Kinh Mặc tức giận không chịu nổi, chống hông chất vấn: "Ngươi làm gì vậy? Làm loạn gì chứ?"

"Nàng thì sao? Đùa giỡn đứa trẻ nhỏ như vậy?"

"Cái gì gọi là đùa giỡn? Ta đang đoán mệnh cho hắn, nói mệnh số của hắn, cẩu đạo sĩ nhà ngươi. . ." Cẩu đạo sĩ có vẻ hiểu chỉ tay hơn so với nàng, thế là lại nói, "Tiểu hoà thượng tốt biết bao nhiêu, ta chạm vào hắn cũng không cháy, còn mi thanh mục tú, cái này không phải là trời ban lương duyên sao?"

Huyền Tụng tức giận không nhẹ, quay đầu trông thấy Lý Từ Vân hứng thú xem náo nhiệt, còn đang nhịn cười.

Khách nhân lác đác trong trà lâu cũng đều tò mò nhìn về phía hai người họ, hắn chỉ có thể dắt cổ tay Cố Kinh Mặc đi ra ngoài, rõ ràng mang Cố Kinh Mặc đi vào một bức tường đá, đi qua lại đến phòng của Huyền Tụng.

Cả đường Cố Kinh Mặc đều bận dập lửa trên cổ tay nàng, cực kì chật vật: "Ngươi kéo ta làm gì?"

"Vì sao nàng lại cháy, bản thân nàng không hiểu sao?"

"Ngươi có độc."

"Nàng chỉ thẹn thùng với mình ta, cái này còn chưa rõ ràng? Nàng bình thường rất thông minh, sao với việc này lại ngốc nghếch như vậy?"

Cố Kinh Mặc vô cùng không phục: "Nhưng hòa thượng có thể cứu mạng ta, ngươi có thể làm cái gì, ngươi có thể gạt ta! Ngươi còn có thể chọc ta tức giận!"

"Chuyện hoà thượng là trước kia ta muốn ở lại bên cạnh nàng mới nói bừa, nội dung vốn không phải như thế."

"Giấy trắng mực đen viết như vậy! Vân Túc Nịnh cũng xem rồi, chẳng lẽ còn sai sao?"

"Là hắn giúp ta giấu diếm."

"Ngươi làm như ta không biết chữ?!"

Huyền Tụng khiếp sợ nhìn Cố Kinh Mặc: "Nàng lấy can đảm ở đâu mà hỏi câu này?"

"Lừa đồ ngốc sao?"

"Ừm."

"Ừm?"

Cố Kinh Mặc trừng hắn một cái: "Miệng toàn lời nói dối, ta sẽ tin ngươi chắc? Tiểu hòa thượng vừa rồi thật đáng yêu, ngốc nghếch, trông có vẻ dễ lừa gạt, không giống ngươi. . ."

Cố Kinh Mặc vừa mới đi ra ngoài mấy bước, liền bị Huyền Tụng kéo trở lại.

Nghênh đón nàng, là một nụ hôn ngang ngược.

Trong lòng Cố Kinh Mặc bỗng nhiên nhảy dựng, ngọn lửa che trời lấp đất bùng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play