Beta: Daisy 🌼

Ban đêm.    

Bầu trời quang đãng, trăng hạ xuống ngang xà nhà tựa hờ vào mây.    

Nhắc tới cũng kỳ lạ, ban đêm mà lại có sương mù, sương mù tràn ra từ đỉnh tĩnh mịch tung bay. Trên hành lang treo đèn kết sắc, sương mù trên mặt đất toả ra những ánh sáng ấm lưu động.

Ngoài đại điện, ba ngàn tu giả vẫn như cũ quỳ không chịu dậy.    

Phóng tầm mắt ra xa, quảng trường rộng lớn một đoàn đang quỳ, trong đó có không ít Tiên Tôn Nguyên Anh kỳ. Cũng là quỳ, nhưng cảm giác uy áp hơn hẳn.    

Những tăng nhân bối phận thấp trong chùa căn bản không dám tới gần nơi này, mấy chuyện vẩy nước quét nhà đều phải ngừng mấy ngày.    

Trưởng lão trong chùa đã tới khuyên những tu giả này mấy lần, tiếc là không có hiệu quả, bọn họ từ đầu đến cuối vẫn không chịu đi.    

Có hai thân ảnh quỷ quái đang xâm nhập vào phía sau đội ngũ, người cao gầy không chút nghĩ ngợi ngồi xổm ở cuối đoàn, vạt áo vắt lên đầu gối, ỷ vào bóng đêm dày đặc thêm việc nàng mặc pháp y* màu đen mà lừa dối qua loa.    

*Y phục của tu giả, đã được làm phép qua

Thiếu nữ đi theo nàng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, một đôi mắt vốn tròn vì kinh ngạc mà con ngươi lại sáng hơn, ngập nước tựa như một hồ nước trong, sáng lấp lánh như ánh trăng.    

Nàng mở miệng định nói gì đó thì bị cản lại.    

Thiếu nữ suy nghĩ một hồi, bất đắc dĩ đi đến ngồi xổm xuống.    

Nữ tử ngồi xuống đầu tiên cũng không thành thật mà ngó nghiêng xem xét tứ phương, ghé sang tu giả quỳ cách đó không xa nhẹ giọng hỏi: "Vị đạo hữu này. . ."    

Nam tu giả mà nàng gọi ở thời điểm trang nghiêm này vốn không muốn để ý tới người khác, nhưng trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, lại bất chợt khựng lại.    

Xuất hiện ở trước mặt hắn là một nữ tu giả tu vi Trúc Cơ kỳ.    

Tướng mạo của nàng cực kì nổi bật, giống như là anh túc nở đỏ thắm về đêm, rực rỡ như pháo hoa. Hắn bị choáng ngợp trong vẻ đẹp đó, giống như ở trong bóng tối lâu ngày bỗng ánh sáng bất chợt ập thẳng vào hai mắt hắn.    

Da nàng vô cùng trắng, tựa như tuyết chưa tan, môi lại đỏ như máu. Khiến người khác ấn tượng sâu sắc nhất là ở đuôi mắt hơi xếch cao của nàng có một vệt cong mỹ lệ màu hồng, tựa như cánh Phượng Hoàng quét qua.    

Hắn dường như ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt trong không khí, chưa uống rượu đã say ba phần, chưa bôn tẩu đã ý loạn tình mê.    

Nam tu giả kinh ngạc một lát cuối cùng hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng để bớt xấu hổ, đưa mắt nhìn một chút xung quanh, thấy không có ai chú ý tới sự thất thố của hắn ban nãy biểu cảm mới hòa hoãn lại.    

Trong trường hợp thế này, đa phần tu giả đều dốc hết sức tỏ ra khiêm tốn, không có người vận dụng linh lực ở đây, cũng không có tiền bối nào vận dụng thần thức dò xét xung quanh, đây cũng là nguyên nhân hai tên nữ tử này có thể thành công trà trộn vào đám người.    

Nam tu giả không trực tiếp trả lời, mà dùng thần thức truyền âm: "Không biết đạo hữu có chuyện gì?"  Như vậy càng ổn thỏa, đỡ cho đám người phát hiện ra.    

Sau khi Cố Kinh Mặc nghe được truyền âm khoé miệng khẽ nhếch, cũng truyền âm trả lời: "Xin hỏi vì sao các ngươi lại quỳ ở đây?"    

Nam tu giả nghe được vấn đề này khẽ giật mình, không kìm được nhíu mày: "Đến nguyên nhân cũng không biết vậy cô tới nơi này làm gì?"    

"Ta đến chùa. . ." Cố Kinh Mặc nghĩ ngợi, cũng không thể nói với hắn là mình đến chùa để bắt hòa thượng về song tu đúng không? Suy nghĩ một lát mới trả lời: "Đến chùa cầu duyên, vừa đến liền nhìn thấy nhiều tu giả quỳ như vậy, tưởng là nghi thức tế bái lớn nào cơ, nên cũng quỳ theo."    

Nam tu giả lại quét mắt nhìn nàng một cái, có chút nghi hoặc, suy nghĩ một lát mới trả lời: "Vậy cô vẫn nên tránh xa một chút mới tốt."    

"Vì sao?"    

"Chúng ta là đang thỉnh lão tổ xuống núi trừ ma."    

Cố Kinh Mặc nghe đến đó liền hiểu, lại nhìn đội ngũ đang quỳ một chút, hỏi: "Là thỉnh vị Đạo gia lão tổ Già Cảnh thiên tôn?"    

"Đúng."    

Tu Chân giới đều biết sự tích ly kỳ của Già Cảnh thiên tôn.    

Tuổi tác rõ ràng đã qua thọ nguyên đại nạn, nhưng không vẫn lạc*, cũng không độ kiếp phi thăng, chỉ vì bị tâm ma vây khốn. Năng lực đột phá thọ nguyên đại nạn như vậy liền được tôn sùng thành truyền kỳ của Tu Chân giới.    

*Chết

Hắn vì có thể vượt qua tâm ma, thuận lợi phi thăng mà đến Thanh Hữu tự lĩnh hội Phật pháp, tu tâm dưỡng tính.    

Những tu giả này tới Thanh Hữu tự, thỉnh lão tổ dĩ nhiên là Già Cảnh thiên tôn.    

Cố Kinh Mặc lại hỏi: "Không biết trừ ma là tam ma hay là thất quỷ?"    

Cùng Đạo gia, phật môn đối địch lại được xưng là ma, đơn giản là Ma Môn tu giả.    

Trong đó, Ma Môn có tam ma thất quỷ là mười tên ma tu nổi danh nhất, có thể để cho nhiều tu giả như vậy quỳ ở đây thỉnh lão tổ rời núi, chắc hẳn là một nhân vật khó giải quyết.    

"Chính là Ma Tôn hiện nay, chuông bạc huyết tế —— Cố Kinh Mặc."    

Tam ma Cố Kinh Mặc, Ma Môn nổi danh trễ nhất, lại sớm tội nghiệt ngập trời, nữ ma đầu tội ác chồng chất.    

Mới hơn hai trăm tuổi đã nhảy lên đến Hoá Thần kỳ, có thiên tư và đấu pháp ngoan độc, khiến toàn bộ Tu Chân giới nghe danh đã sợ mất mật.    

Chưa tính đến tuổi còn trẻ đã làm Ma Tôn.    

Cố Kinh Mặc nghe được tên của mình chẳng những không kinh hoảng, ngược lại còn thở dài một hơi, bình thản cười nói: "Người này xác thực nên giết."    

Đề cập đây, nam tu giả lại càng phẫn hận: "Làm nhiều chuyện ác như vậy, ả phải chết!"    

"Ngươi nói không sai." Cố Kinh Mặc thế mà tán thành gật đầu, liên tục nói phải.    

Có được đáp án nàng liền muốn rời đi, vừa khéo là lúc này một vị Tiên Tôn Nguyên Anh kỳ đột nhiên to giọng nói: "Ma Môn tu giả Cố Kinh Mặc tội ác chất chồng, có năm đại tội lại còn giết chóc nhiều vô số kể, bụng dạ độc ác, hung hãn, toàn bộ Tu Chân giới đều không dung được ả. Tu Trúc thiên tôn của Âm Trần các trước đó không lâu đã chết dưới tay thủ hạ Cố Kinh Mặc, nếu vẫn bỏ mặc không quan tâm, sợ là sẽ có càng nhiều tu giả của danh môn chính phái mất mạng dưới tay ả, kính xin lão tổ rời núi, trừ ma vệ đạo!"    

Một câu này dùng linh lực trợ lực, lực lượng mười phần, thanh âm truyền xa ra ngoài, ở nơi sơn cốc tĩnh mịch chỉ có chùa chiền này chắc hẳn Già Cảnh thiên tôn có thể nghe được rõ ràng.    

Truyền âm xuất ra, toàn trường yên tĩnh, tất cả tu giả đều khẩn trương chờ đợi lão tổ đáp lại.    

Già Cảnh thiên tôn chính là tu giả có tu vi cao nhất hiện giờ ở Tu Chân giới, tu vi ở đỉnh Hóa Thần gần như sắp phi thăng.    

Tuổi tác lớn nhất, bối phận tối cao, tu vi thâm hậu. Ở trước mặt của hắn chưởng môn các đại môn phái cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể quy củ mà quỳ, lẳng lặng chờ hồi âm.    

Nữ hài bên cạnh Cố Kinh Mặc nghe Tiên Tôn Nguyên Anh kỳ nói những lời này khỏi giật mình, sau khi kịp phản ứng thì giận dữ, lại bị Cố Kinh Mặc đè tay xuống, vậy mới không có làm ra hành động gì, nhưng vẻ mặt rất không cam lòng.    

So với nàng Cố Kinh Mặc lại bất an hơn nhiều.    

Sau khi truyền âm kết thúc, toàn thân Cố Kinh Mặc run lên, giống như có một trận gió lạnh quất qua mặt, rung động từng đợt trên trán.    

Chỉ một lát sau liền yên ổn lại. Như chưa hề có gì xảy ra, lại tựa như chỉ là một trận gió lạnh.    

Nhưng bất an trong lòng Cố Kinh Mặc không hề giảm, dự định sẽ rời đi.    

Đúng lúc này, trong núi đột ngột truyền ra tiếng của một nam tử, thanh lãnh, như băng đọng mấy ngàn năm, mang theo hơi lạnh thấu xương: "Sống chết của các ngươi liên quan gì tới ta?"    

Ngôn từ lạnh lùng như vậy, vì truyền trong sơn cốc mà có chút vang, vậy mà lại khiến người ta cảm thấy êm tai.    

Ba ngàn tu giả đang quỳ tại chỗ xôn xao.    

Bọn họ quỳ hơn một tháng, lần đầu tiên được Già Cảnh thiên tôn trả lời, lại là câu trả lời này?    

Chẳng lẽ lại Già Cảnh thiên tôn vẫn là dáng vẻ trong truyền thuyết?    

Trước đó nghĩ đến Già Cảnh thiên tôn bế quan tại Thanh Hữu tự hơn trăm năm, có lẽ tính tình có một chút thay đổi, sao vẫn là bộ dạng năm đó chứ?    

Cái này. . . Nên làm thế nào cho phải?    

Cố Kinh Mặc chậm rãi đứng dậy, thuận tiện vịn nữ hài bên người, thừa dịp hỗn loạn nhanh chóng mang nàng rời đi, đồng thời truyền âm nói: "Hoàng Đào, theo ta đi."    

Hai người nhìn như tu vi không cao, nhưng thân pháp lại cực kì quỷ dị, từ bên ngoài bất tri bất giác đến, lại bất động thanh sắc rời đi, không ai cảm giác được.    

Cố Kinh Mặc mang theo Hoàng Đào đi nhanh đến chỗ hẻo lánh mới dừng lại.    

Phần lớn Thanh Hữu tự là Thanh Tùng ưỡn thẳng, nếu có cây khác xen vào cũng là cây cao che trời, phóng tầm mắt nhìn ra là một màu xanh biếc.    

Trong núi mơ hồ có thể thấy được lưu ly mênh mang, phong nguyệt vô biên. Hai nữ tử đứng trong rừng giữa sắc xanh ở địa giới Thanh Hữu tự tô điểm thêm sự diễm lệ.    

Hoàng Đào xác nhận xung quanh không có những người khác, mới ủy khuất nói: "Tu Trúc đạo nhân cũng không phải là. . ."    

Cố Kinh Mặc không thèm để ý, lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi rồi tìm đại một cái cây nhảy lên, dựa vào thân cây lười biếng trả lời: "Sự thật như thế nào đâu quan trọng, nói ra bọn họ sẽ tin sao?"    

Hoàng Đào vẫn không vui như cũ, hai tay nắm chặt, hai nắm tay nhìn như hai cái bánh bao nhỏ, không có chút lực uy hiếp nào: "Còn cầu Già Cảnh đạo nhân xuống núi, thật sự coi Già Cảnh đạo nhân kia là đối thủ của người sao?"    

"Lão đầu Già Cảnh tu vi thâm hậu, có thể đối kháng với ta. Nếu ta không bị thương còn đỡ, bây giờ trên người có vết thương, lão già Già Cảnh nếu thật sự xuống núi thì thật sự khó giải quyết."    

Hoàng Đào cuối cùng nhớ ra chính sự: "Trước đó ta còn tưởng là toàn Tu Chân giới đều biết người muốn bắt hòa thượng song tu mới huy động nhiều tu giả như vậy bảo hộ hoà thượng Thanh Hữu tự, hoá ra bọn họ chỉ là muốn giết người mà thôi, ta đây an tâm rồi."    

Cố Kinh Mặc tựa trên cành cây, thân thể không có xương cốt, một cánh tay vươn xuống, giống như một con mèo đang duỗi móng vuốt.    

Mới đầu nàng không thấy Hoàng Đào có cái gì không đúng, còn tán thành gật đầu, sau đó khẽ giật mình.    

Cái gì gọi là bọn họ muốn giết nàng là có thể yên tâm?    

Cuối cùng Cố Kinh Mặc cũng chỉ cười khẽ vài tiếng, lại thở dài: "Ở trước mặt của nhiều người như vậy bắt hòa thượng ta cũng có chút thẹn thùng, chúng ta ngay ở chỗ này đợi dê lạc đàn đi."    

"Được thôi! Ta giúp ngài trông coi." Hoàng Đào hưng phấn hẳn lên.    

Từ khi theo Cố Kinh Mặc, Hoàng Đào có cái gì chưa làm qua?    

Cố Kinh Mặc giết người phóng hỏa nàng khen hay, Cố Kinh Mặc hành hiệp trượng nghĩa nàng khen hay, Cố Kinh Mặc bắt hòa thượng làm lô đỉnh nàng đương nhiên cũng vỗ tay bảo hay.    

Tóm lại, Cố Kinh Mặc làm cái gì cũng là đúng.    

Cố Kinh Mặc bất đắc dĩ khoát tay: "Ngươi mà đứng ở đó thì không ai đến đây đâu, lại đây trốn đi."    

"A a a!" Hoàng Đào tranh thủ thời gian trốn đến sau cây, vụng trộm nhìn xung quanh.    

---.---

Lúc gần sáng thì trời đổ cơn mưa phùn mịt mùng, giọt mưa nghiêng như lưới đan xen trên không trung kéo những đường hẹp dài.    

Ngón tay Cố Kinh Mặc điểm nhẹ, điểm ra một vách ngăn, che khuất thân thể nàng và Hoàng Đào, nàng đổi tư thế, uốn éo người treo ở trên cành cây, áo bào màu đen hơi buông thõng, bị gió thổi nhẹ nhàng phiêu đãng.    

Hoàng Đào vịn thân cây trông mòn con mắt, không kìm lòng được mà nhón chân lên, cuối cùng thấy được một hoà thượng đi gánh nước sáng sớm, hưng phấn truyền âm cho Cố Kinh Mặc: "Ma Tôn Ma Tôn, có hòa thượng!"    

"Tên này không được, quá béo."    

Đợi một hồi, Hoàng Đào lại hỏi: "Ma Tôn Ma Tôn, người này được không?"    

"Quá lùn."

"Một cái thuốc dẫn mà còn phải kén cá chọn canh như thế sao?"    

"Dù sao cũng phải dùng lâu, phải tìm một kẻ nhìn thuận mắt mới được."    

"Ma Tôn Ma Tôn, lại có một người tới."    

Một tăng nhân mặc tăng phục màu xám bạc từ xa tiến đến gần, trong tay hắn cầm một cái dù giấy dầu, mặt dù là hoa văn mây mù và rừng trúc màu xanh.    

Mưa nhỏ từng giọt từng giọt xuống bên trên mặt dù nhìn giống như là đóa hoa trong suốt nở rộ, sương mù mông lung dày đặc êm ái vây quanh hắn.    

Trong làn mưa bụi người đó đi đường không nhanh không chậm, bước chân như đã trải qua huấn luyện, mỗi một bước đều đi đều đoan chính, bước từng bước đều răm rắp.    

Ngón tay cầm dù mất đi huyết sắc, trắng nõn lạ kỳ, mặt dù vừa nâng lên để lộ một khuôn mặt tuấn lãng vô song.    

Hoá ra thật sự có người có thể đem hai câu "Tiên phong đạo cốt, xuyên đình núi cao sừng sững" phát huy tinh tế nhường này.    

Một đôi mày kiếm, mắt sáng tinh anh, hai con ngươi tựa hồ là Thao Thiết* tham lam, hút hết sao trời mênh mông cùng tất cả đá quý đẹp trên thế gian vào đó, bằng không thì làm cách nào có thể sáng chói như thế. Môi mỏng mũi cao, thanh lãnh sạch sẽ như thể không dính gió sương, chưa từng trải qua khói bếp nhân gian.    

* Một trong tứ đại hung thú thời thượng cổ trong truyền thuyết TQ, nổi tiếng tham ăn, tham tài, thấy gì ăn nấy, thấy tài bảo thì cướp đoạt.

Hắn cầm dù từ trong mưa bụi đi tới, phía sau là tùng phong thủy nguyệt, dưới chân là đường đá rêu phong uốn khúc.    

Phảng phất một hồi kinh hồng mộng, đem tới ba ngàn uyển nhược phong.

Cố Kinh Mặc nhìn hắn thật lâu, bỗng cảm giác thần hồn rung động.    

Nàng truyền âm cho Hoàng Đào: "Là hắn."

———
Tu tiên có 9 cấp độ:
Luyện Khí – Trúc Cơ – Kim Đan – Nguyên Anh – Hóa Thần – Luyện Hư – Hợp Thể – Đại Thừa – Độ Kiếp.

Nhưng trong truyện này thì sau hoá thần là độ kiếp rồi:
Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần, Độ Kiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play