Cùng lúc đó, Đinh Du bên kia cũng bắt đầu náo loạn.

"Ta vốn không định đưa, dù sao thứ này vốn không thuộc về các ngươi!" Linh kiếm Đinh Du cầm trong tay vốn thuộc về Cố Kinh Mặc, nàng nghênh ngang đi ra làm bộ muốn tới đoạt Bách Ma Lục trên đài.

Người phòng đấu giá thấy thế lập tức bố trí trận pháp phòng hộ bảo vệ Bách Ma Lục.

Trận này là bọn họ dựa vào đại trận sinh tồn tất nhiên vạn phần kiên cố, tu giả Hóa Thần kỳ muốn phá giải cũng cần phí chút công phu.

Sau đó là một giọng nói trầm thấp của nam tử: "Quỷ Vương, niệm tình ngươi là tiền bối, ta đã từng kính ngươi ba phần, trước đó chuyện Nghê Diện Đà Đà náo loạn ta cũng không có so đo, lần này lại được voi đòi tiên?"

Vừa nói vừa đi ra, là tu giả Hóa Thần kỳ trấn giữ Tam Tràng, Hoàng Đình Tán Nhân.

Danh hiệu của Hoàng Đình Tán Nhân rất đơn giản, nơi hắn sinh ra tên là Hoàng Đình, hắn lại là tán tu một giới, liền có cái danh hiệu này.

Tu Chân giới có rất nhiều tán tu, phần lớn tư chất không cao nên chỉ có thể làm tán tu.

Có chút tư chất, đều sẽ bị đại môn phái dụ dỗ gia nhập, vạn nhất bay ra thành Phượng Hoàng cũng làm rạng rỡ môn phái.

Đến Trúc Cơ kỳ vẫn là tán tu, liền sẽ bị người đời cho rằng là "Người bị đào thải" .

Có thể từ tán tu tu luyện tới Nguyên Anh kỳ đã không dễ dàng, Hoàng Đình Tán Nhân lại tu luyện đến Hóa Thần kỳ, đương nhiên hắn có một bộ hệ thống.

Cộng thêm tán tu cái gì cũng sẽ biết chút ít, du đãng nhiều nơi, kinh nghiệm cũng rất phong phú, biết nhiều bàng môn tà đạo.

Cuối cùng, lại chiếm được khu vực đặc thù như Tam Tràng, có thể thấy thủ đoạn không ít.

Điều này khiến trong tam giới không có mấy người chủ động trêu chọc Hoàng Đình Tán Nhân.

Đinh Du cũng không để ý, ngược lại cười nói: "Nếu dáng dấp ngươi đẹp mắt chút, ta còn có thể mời ngươi tới Túy Hương tông của ta làm khách. Tiếc là ngoại hình của ngươi. . . Ta quả thực không xuống tay được."

Hoàng Đình Tán Nhân hừ lạnh một tiếng: "Thủ đoạn của Nến đỏ đoạt mệnh, ta không định lĩnh giáo. Có điều hôm nay ngươi tiến vào phòng đấu giá của Tam Tràng thì phải tuân thủ quy củ của nơi này, bằng không thì đừng có trách ta không khách khí."

Vừa dứt lời đã đánh tới.

Đinh Du cũng không động thủ, mà kêu: "Tiểu Tu Nhi!"

Vừa mới nói xong, Đinh Tu đã cấp tốc đến, Hoàng Đình Tán Nhân liền cùng Đinh Tu chiến thành một cụm.

Hai tu giả Hóa Thần kỳ chiến đấu làm rung chuyển trời đất, các tu giả khác trong phòng đấu giá không rảnh bận tâm, bắt đầu dùng kết giới phòng hộ chạy trốn tị nạn khắp nơi.

Muốn thử nhìn xem tu giả khác có lấy được bảo bối của Cố Kinh Mặc hay không, thấy chuyện không thành, bên này còn đánh nhau, ai cũng đều hoảng loạn chạy trốn, thoát khỏi phạm vi phòng đấu giá.

Tình cảnh thế này, dĩ nhiên giữ mạng mới quan trọng.

Hai người vừa bắt đầu chiến đấu, phòng đấu giá liền dùng kết giới phòng hộ cố gắng bảo vệ phòng đấu giá.

Nhưng nếu như bọn họ thực sự đánh đến cùng sẽ làm san núi lấp biển, cái phòng đấu giá nho nhỏ há có thể an cư như cũ?

Nóc nhà bị thủng một cái lỗ lớn, sau đó ngói vỡ lăn xuống, bay lả tả nện trên mặt đất, phát ra tiếng vang ầm ầm.

Ngay sau đó là vật trang trí trong phòng vỡ vụn nổ thành bột mịn, bụi mù tràn ngập bốn phía, cuồn cuộn như sóng lớn đánh tới.

Đúng lúc này Cố Kinh Mặc nghe thấy Huyền Tụng đạo lữ truyền âm tới: "Huyền thất nhất gian, đi vào tìm."

Nàng lúc này truyền âm ra ngoài: "Huyền thất nhất gian, lôi ra ngoài đánh!"

Nghê Diện Đà Đà tuân lệnh, từ trong phòng đi ra công kích thẳng vào huyền thất nhất gian, sau đó thanh thế to lớn trực tiếp xông vào.

Quả nhiên, tu giả trong đều là tu giả Ma Môn không phục đối với việc Cố Kinh Mặc làm Ma Tôn.

Đinh Du sợ Nghê Diện Đà Đà không phải đối thủ của những người kia lần đầu tiên làm trợ công, hỗ trợ Nghê Diện Đà Đà đánh.

Một nữ tử đứng đầu thất quỷ ban đầu mang cho nàng không ít phân tranh.

Nhưng chỉ cần thực lực đủ mạnh mẽ khiến bọn họ không có tư cách chất vấn là được rồi.

Đinh Du chính là một tồn tại như vậy.

Dám cả gan chất vấn?

Chỉ mong. . . Ngươi có thể còn sống mà chất vấn.

Bên ngoài thanh thế to lớn, Cố Kinh Mặc vẫn chưa ra, ở nguyên trong phòng tiếp tục quan sát.

Huyền Tụng cũng không rời phòng, án binh bất động.

Cố Kinh Mặc vẫn đang chờ đợi thời cơ, có điều là chính nàng cũng biết nếu như nàng không chịu ra ngoài, người khác càng lúc sẽ càng lớn mật, chắc chắn chuyện nàng bị trọng thương.

Như thế đối với mấy người Đinh Du vô cùng bất lợi.

Lúc này, một nữ đồng mặc y phục tím ôm một con thỏ con trong tay chậm rãi đi ra từ một phòng, nhìn sang một căn phòng nhếch mép cười đến ngây thơ vô tội, nói với con thỏ con trong lồng ngực: "Đi thôi."

Nháy mắt đôi mắt con thỏ nhỏ trở nên đỏ như máu, đánh về phía gian phòng của Cố Kinh Mặc, nhẹ nhàng nhảy lên thoáng cái đã tới.

Cố Kinh Mặc chú ý tới, đưa tay vừa muốn tấn công liền nghe Huyền Tụng truyền âm: "Nàng không cần động."

Tiếng nói vừa dứt, tu giả bên trong phòng đấu giá nghe được một tiếng gầm rú.

Đây là tiếng gầm của yêu thú, sau đó yêu khí tràn ngập, rung động ở giữa hội tụ thành băng tinh hình dáng Cửu Vĩ Hồ.

Ngay tiếp theo, hoàn cảnh xung quanh đều bị phủ lên một tầng sương. Ngay cả bụi mù trong không trung cũng bị phủ lên ánh bạc rơi xuống như tuyết rơi trời nắng, vậy mà hiện ra chút cảnh đẹp quỷ quyệt.

Cửa sổ ngoài phòng Cố Kinh Mặc cũng bị băng tinh phủ lên một tầng kết giới bảo vệ trong suốt sáng long lanh.

Băng tinh Cửu Vĩ Hồ cũng không dừng lại, công kích về phía con thỏ.

Con thỏ nhỏ nhìn như vô hại, kỳ thật là yêu tinh sắp hóa hình, sau khi cảm nhận được yêu lực của Cửu Vĩ Hồ thì lập tức co rúm lại, vừa định quay đầu chạy trốn, lại bị băng tinh Cửu Vĩ Hồ đuổi tới nuốt vào trong bụng.

Nữ đồng nhìn cảnh này thì thấy khó tin, bọn họ gia nhập Tu Chân giới lâu như vậy, Tu Chân giới có yêu tộc thực lực cao nào bọn họ đều sẽ biết mới đúng. Tại sao chưa từng nghe nói tới sự tồn tại của Cửu Vĩ Hồ có thực lực như vậy?

Cửu Vĩ Hồ này còn bảo vệ Cố Kinh Mặc?

Cố Kinh Mặc lại có át chủ bài thế này?

Trong phòng, Hoàng Đào bị tiếng rống này dọa sợ nắm chặt tay áo Cố Kinh Mặc: "Tốt, tốt, thật hung hăng!"

So sánh với Cửu Vĩ Hồ hung hãn, tiểu hoàng cẩu đoạt xá như Hoàng Đào thật là không đáng nhắc tới, nàng phảng phất giống ấu thú gặp vương của bách thú, trong nháy mắt co rúm lại.

Cố Kinh Mặc cầm cổ tay của nàng, nhỏ giọng an ủi: "Không có việc gì, đến giúp chúng ta."

"Ừm. . ."

Cố Kinh Mặc truyền âm cho Huyền Tụng: "Cửu Vĩ Hồ là chuyện như thế nào?"

Trong yêu tộc, hồ ly sau khi tu luyện sẽ tăng số lượng đuôi, chỉ có tu luyện đến đỉnh phong, mới có thể tu luyện tới Cửu Vĩ.

Mà băng tinh hóa hình này lại có sức mạnh của chín đuôi, Cửu Vĩ này chẳng những giúp Cố Kinh Mặc, còn cố ý phô trương thực lực, làm những người khác cảm thấy Cố Kinh Mặc sâu không lường được.

"À. . . Không có gì, chờ nàng không cháy, ta cho nàng xem đuôi của ta." Huyền Tụng hời hợt trả lời.

Cố Kinh Mặc nghe xong nở nụ cười: "Hoá ra chàng là bán yêu?"

"Ừm, mẫu thân của ta là Cửu Vĩ bạch hồ."

"Ta rốt cuộc biết vì sao chàng lại tự tin như vậy, hoá ra thật sự có chút thực lực, vì sao trước đó không cho ta sờ đuôi?"

"Sợ nàng đốt trụi lông của ta."

". . ." Nàng không có cách nào phản bác.

Huyền Tụng thao túng băng tinh Cửu Vĩ Hồ phân thành hơn mười con, lần lượt công kích về những gian phòng hắn nghi ngờ.

Hắn tìm được người đeo mặt nạ trong những phòng này, bắt được kẻ trốn phía sau màn.

Chỉ khi đám người này chết toàn bộ, việc này mới có thể chấm dứt.

Mỗi băng tinh Cửu Vĩ Hồ đều có linh lực của Huyền Tụng bám vào, có linh tuệ, còn có công pháp hệ Băng, có thể dùng Băng hệ công kích.

Kể cả bị tu giả công kích vỡ vụn cũng không sao, chỉ cần còn một mảnh vụn băng tinh nó liền có thể hợp lại trong nháy mắt.

Mỗi con băng tinh Cửu Vĩ Hồ, đều có thực lực của tu giả Hóa Thần sơ kỳ, một con đối chiến một tu giả Hóa Thần kỳ không được, vậy thì hai con, ba con, lấy số lượng để thắng, lấy khó chơi chế địch.

Lúc Huyền Tụng cố gắng tìm kiếm người đeo mặt nạ, một băng tinh Cửu Vĩ Hồ trong đó đi về phía đài triển lãm, cảnh giác tới gần nam tử ở chỗ Bách Ma Lục.

Yến Túy đang cố gắng phá giải kết giới phòng hộ lấy Bách Ma Lục ra.

Hắn nhìn thấy băng tinh Cửu Vĩ Hồ tới gần, dành thời gian giải thích: "Ta muốn giúp Ma Tôn đoạt lại đồ của nàng, đừng có quấy rối."

Huyền Tụng không phải Cố Kinh Mặc, hắn không tín nhiệm Yến Túy, liền để con băng tinh Cửu Vĩ Hồ lại, ngồi xổm ở một bên nhìn Yến Túy.

Yến Túy thấy nó không quấy rối, mới tiếp tục phá giải kết giới.

Trải qua việc băng tinh Cửu Vĩ Hồ náo loạn, tu giả ẩn nấp bên trong phòng đấu giá toàn bộ đều bị lôi ra.

Huyền Tụng truyền âm cho Cố Kinh Mặc: "Cảm nhận được trên người ai có đồ của nàng không?"

Cố Kinh Mặc vẫn luôn dò xét, lại phẫn hận cắn răng: "Không có."

Huyền Tụng chỉ có thể tiếp tục hỏi: "Những người này, ai sẽ muốn Lục Đạo Đế Giang phục sinh?"

". . ." Cố Kinh Mặc nhìn những người đang chiến đấu bên ngoài, tựa hồ người nào nàng cũng quen biết, nhưng lại cảm thấy ai nàng cũng không thực sự quen, cuối cùng không thể đoán được.

Lúc này, Yến Túy không biết dùng biện pháp gì phá giải được cấm chế, sắp lấy được Bách Ma Lục.

Có lẽ xung quanh bị hư hại quá nặng, không có trận pháp khác gia cố mới khiến cho trận pháp phòng hộ ở chỗ này không kiên cố như vậy.

Hoặc cũng có thể là hắn vốn có biện pháp ở phương diện này, bằng không thì cũng không dám tùy tiện đến thử.

Huyền Tụng cuối cùng truyền âm cho Cố Kinh Mặc: "Đi thôi."

"Ừm."

Lúc Yến Túy sắp cầm Bách Ma Lục, Bách Ma Lục đột nhiên bay lên, hắn muốn bắt lấy lại nhìn thấy một thân ảnh được băng tinh bảo vệ từ trong phòng đi ra, điều động khống vật thuật trong nháy mắt lấy Bách Ma Lục.

Bách Ma Lục tới tay, Cố Kinh Mặc cũng không lập tức cất đi mà cầm lật xem, xác định bình yên vô sự, không ai động vào ma vật trong đó mới yên lòng.

Đám người đang chiến đấu bên trong cũng đều thấy nữ tử đội mũ trùm mang theo một thiếu nữ trẻ tuổi khác đi ra.

Trong hoàn cảnh tu giả Hóa Thần kỳ chiến đấu chỉ là bán yêu Trúc Cơ kỳ lại bình yên vô sự, ắt hẳn là được Cố Kinh Mặc bảo vệ.

Các nàng chậm rãi đi tới vị trí trung tâm, Cố Kinh Mặc đến trên đài đấu giá, dùng khống vật thuật dọn dẹp một cái ghế, vén vạt áo lên ngồi xuống.

Mặc dù động tác nhu hòa, mọi người tại đây lại đều nghe được tiếng tay áo đong đưa.

Hoàng Đào đứng bên cạnh nàng, thản nhiên nhìn bốn phía, ánh mắt tự tin bên trong còn có chút khinh miệt, đây là ngạo khí của người đi theo bên người Ma Tôn nên có.

Tu giả đang chiến đấu xung quanh đều dừng lại, ngay cả băng tinh Cửu Vĩ Hồ cũng dừng lại không công kích đám tu giả kia nữa, giống như thật sự nghe theo hiệu lệnh của Cố Kinh Mặc hiệu lệnh.

Cố Kinh Mặc nhìn quanh bọn họ, đột nhiên cười lạnh một tiếng, thản nhiên lấy mũ trùm của mình xuống đưa cho Hoàng Đào, cười hỏi: "Không đánh nữa?"

Tất cả mọi người ngừng lại, muốn nhìn xem Cố Kinh Mặc muốn làm gì.

Ai biết, hành động này lại chọc giận nàng, nàng híp mắt vỗ một chưởng lên mặt bàn bên cạnh: "Đều quỳ xuống cho ta!"

Một chưởng hạ xuống, Hoàng Đào cầm mũ trùm của nàng bình yên vô sự, cái bàn kia vô sự, nhưng tất cả tu giả ở đây đều cảm thấy ngực khó chịu, phun một ngụm máu ra.

Đinh Du cũng không thể may mắn thoát khỏi, nhưng nàng quật cường nuốt ngụm máu kia xuống, trong mắt phẫn hận nhưng vẫn chậm rãi quỳ xuống.

Trong lòng lại đang thầm mắng: Cố Kinh Mặc, cái tên vương bát đản nhà ngươi, dám công kích cả ta! Khi về ta liền nhổ hết đám tóc xoăn trên đầu ngươi xuống!

Tu giả Ma Môn khác trong phòng cũng đều quỳ xuống hành lễ.

Chỉ có Yến Túy tu vi Nguyên Anh kỳ bị thương nặng nhất, muốn quỳ xuống hành lễ cũng phải cố gắng chống đỡ, khóe miệng ngậm máu, khi quỳ suýt nữa tê liệt ngã xuống.

Hoàng Đình Tán Nhân không phải tu giả Ma Môn, nhưng cũng cho Cố Kinh Mặc sự tôn trọng, khom mình hành lễ.

Đây là cấp bậc lễ nghĩa nên có khi nhìn thấy Ma Tôn.

Bọn họ vừa rồi nhìn thấy Ma Tôn đều không hành lễ, đương nhiên sẽ làm Ma Tôn tức giận.

Một chưởng này công lực hùng hậu cỡ nào mọi người tại đây đều có thể cảm giác được.

Loại thực lực cường hãn này, sợ là toàn bộ Tu Chân giới chỉ có ba người có thể làm được.

Cố Kinh Mặc liếc nhìn tu giả đang quỳ, cuối cùng âm thầm an tâm, biết được chưởng vừa rồi không bị nhìn ra sơ hở.

Nàng không báo trước với Huyền Tụng, Huyền Tụng lại có thể nắm đúng thời cơ, về điểm này nàng vô cùng tín nhiệm hắn.

Nàng cùng Huyền Tụng, mạc danh ăn ý.

Nàng hơi hất cằm lên, đầu tiên nói với Hoàng Đình Tán Nhân: "Ta vốn không định đến Tam Tràng quấy rối, Tam Tràng cũng không phải địa giới Ma Môn ta, ta không nên đặt chân đến đây. Chỉ là có kẻ tặc dám trộm đồ của ta, lại còn lưu lạc đến nơi này của ngươi. Ngươi thân là chủ nhân của Tam Tràng, nhận được đồ của ta đến trả lại cho ta, ta còn có thể nhớ một ân tình của ngươi. Ngươi đấu giá như vậy, cũng đừng trách ta đến đập chỗ của ngươi."

Hoàng Đình Tán Nhân bây giờ phải chịu lỗ vốn nhưng cũng không để ý tới, cuối cùng cũng chỉ có thể quỳ xuống một chân xin lỗi: "Là ta không chu đáo, còn xin Ma Tôn thứ tội."

Cố Kinh Mặc đưa tay ra.

Đinh Du mắng thì mắng, vẫn dặn dò Đinh Tu hai tay dâng Tục Linh kiếm lên.

Tục Linh kiếm về tới tay Cố Kinh Mặc, nàng sờ bảo thạch phía trên, đột ngột rút kiếm: "Ngấp nghé đồ vật của ta, còn dám cả gan đến công kích ta, các ngươi tưởng ta không biết sao?"

Nàng vừa muốn động thủ, liền nghe thấy Huyền Tụng truyền âm: "Nàng đừng có động, để ta giết."

Tay nàng cầm bội kiếm chưa kịp hành động, đã thấy không trung hội tụ vạn trùy băng công kích thẳng về phía nữ đồng y phục tím.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play