Kỷ niệm được 2k vote nên mình đăng thêm 1 chương
------
—Quyển 3: Thuở còn niên thiếu—
Minh Dĩ Mạn đứng ở bên cạnh Cố Kinh Mặc, nhìn chằm chằm Cố Kinh Mặc, xem thế nào cũng thấy không hài lòng.
Lúc này đây, Cố Kinh Mặc đang mặc pháp y môn phái của Minh Dĩ Mạn, ngụy trang thành đệ tử của Duyên Yên các.
Nữ tử vốn rực rỡ giờ phút này mộc mạc đi ít nhiều, chỉ là nhìn thế nào cũng không hài hòa.
Minh Dĩ Mạn chỉ vào đỉnh đầu của nàng, hỏi: "Cái trâm cài tóc này có thể bỏ ra không?"
Cố Kinh Mặc có chút không tình nguyện, đứng yên tại chỗ phụng phịu.
Minh Dĩ Mạn không khỏi thở dài, Ma Tôn có hơi xấu tính, kiến nghị hợp lý nàng nghe xong cũng sẽ giận dỗi.
Cũng may lúc nàng phát cáu cũng không đòi đánh đòi giết, chỉ là giống như gà chọi, ngẩng cao đầu lên, hai tay khoanh trước ngực, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, nhất quyết không chịu thỏa hiệp.
Minh Dĩ Mạn chỉ có thể kiên nhẫn giải thích: "Duyên Yên các có môn quy, đệ tử trong môn phái áo mũ phải ngay ngắn, kiểu tóc cũng như thế, nhất định phải búi toàn bộ lên cao rồi dùng phát quan cố định, thậm chí không thể rơi rớt tóc mai xuống."
"Quy củ quá nhiều, người cũng cứng nhắc." Cố Kinh Mặc gỡ hai cây trâm xuống, cất vào trong ngực giống như bảo bối.
Nàng tự do tản mạn hơn hai trăm năm, đột nhiên chịu quản thúc, đương nhiên chịu không nổi.
Minh Dĩ Mạn đi tới giúp nàng chỉnh lý tóc tai, cố gắng chải cho chỉnh tề.
Nàng chỉ cảm thấy da đầu bị kéo đau từng trận, lông mày cũng theo da đầu bị kéo lên.
Tóc của nàng hơi xoăn, sửa sang lại có hơi phí sức, cuối cùng là Hoàng Đào tới đè phần tóc xoăn của Cố Kinh Mặc xuống, Minh Dĩ Mạn cắn răng giúp Cố Kinh Mặc chải chuốt mới buộc chặt được tóc lên.
Phát quan cố định trong nháy mắt, Cố Kinh Mặc liền thở dài một hơi, đưa tay sờ đỉnh đầu của mình: "Ta cảm thấy ta mỗi một sợi tóc đều đang kháng nghị với ta."
Minh Dĩ Mạn đi tới trước mặt nàng, cúi người nhìn chằm chằm gương mặt của nàng.
Cố Kinh Mặc đột nhiên nhướng mày: "Nét đẹp này của ta không thể thay đổi được."
"Đuôi mắt quá đỏ rồi."
"Linh căn hệ Hoả, đuôi đỏ mắt đỏ là quá bình thường, đây là đặc thù của linh căn."
"Che lại." Minh Dĩ Mạn nói, quay đầu nhìn về phía Hoàng Đào, "Có phấn nước không?"
Hoàng Đào lắc đầu, nàng xưa nay không dùng những thứ này, dù sao nàng là một con chó nhỏ nên sẽ không trang điểm.
Minh Dĩ Mạn lại nhìn về phía Cố Kinh Mặc, Cố Kinh Mặc lấy ra ba cái bách bảo ngọc và mấy cái túi trữ vật: "Là ba người các ngươi cho, còn có sơn trại cho, đều không có. Loại đồ này đoán chừng chỉ có Đinh Du phóng đãng kia mới có thôi."
Ai biết vừa dứt lời, trong sân liền truyền đến tiếng mắng của Đinh Du: "Ngươi mời ta đến đây bảo vệ ngươi, lại còn dám mắng sau lưng ta "
Cố Kinh Mặc nghe được giọng điệu mềm mại "Bách chuyển thiên hồi*" kia của Đinh Du, không khỏi cười ra tiếng: "Hồi nào chứ, ta là cảm thấy ngươi đã đến mới mắng, đây là mắng trước mặt ngươi."
*Trải qua bao nhiêu chuyện cũng không thay đổi
"Muốn ăn đòn à?" Đinh Du nói xong liền đạp cửa tiến đến, khí thế hùng hổ nhưng chỉ lấy một hộp phấn nước từ trong túi trữ vật ra, "Thứ ta dùng đều là tốt nhất."
Minh Dĩ Mạn bị khí thế của Đinh Du hù dọa, chuẩn bị bấm ngón tay bày ra kết giới bảo hộ, nhưng Đinh Du chỉ đưa ra một hộp phấn nước, nhất thời không thể hoàn hồn lại, kinh ngạc một hồi mới đưa tay nhận lấy.
Cố Kinh Mặc độc đáo ở khí chất cao ngạo, sắc bén.
Vẻ đẹp của Đinh Du lại là mềm mại từ trong máu, lúc đi biết lắc lư vòng eo mảnh khảnh của mình, người hầu như lúc nào cũng ỏng ẹo tạo dáng, ngữ khí cũng trong mị hoặc mang theo hờn dỗi, khi mới quen quả thực làm cho người ta chịu không nổi.
Minh Dĩ Mạn đối Đinh Du có chút kiêng dè, tựa hồ không am hiểu giao lưu với dạng nữ tu này.
Minh Dĩ Mạn mở hộp phấn nước ra, giúp Cố Kinh Mặc che đuôi mắt đỏ tươi.
Đinh Du quét mắt một vòng, hỏi: "Tiểu đạo lữ của ngươi đâu?"
"Bỏ rồi."
"Thật đáng tiếc, ngoại hình kia quả thực không tệ, nhiều năm nay ta hiếm khi thấy được tướng mạo như vậy."
Cố Kinh Mặc nhớ ra cái gì đó, lại hỏi Đinh Du: "Ngươi nhìn thấy hắn quen mắt sao?"
"Quen mắt? Ngươi đừng có mà kiếm chuyện đánh nhau, ta chưa từng ngủ với hắn."
"Không phải nói cái này, lúc các ngươi bao vây tấn công Lục Đạo không phải hợp tác với tu giả chính phải sao, có từng gặp hắn chưa?"
Cố Kinh Mặc ít tuổi, gặp không nhiều tu giả chính phái cũng bình thường.
Nhưng Đinh Du đã tu luyện lâu như vậy, hẳn là sẽ biết nhiều một chút, nếu Huyền Tụng thật sự là tu giả có tiếng tăm, Đinh Du phải biết mới đúng.
Đinh Du lắc đầu: "Năm đó tuy nói là hợp tác, nhưng lại chiến đấu ở những nơi khác nhau. Thất quỷ bọn ta là nhóm đầu tiên làm phản kéo dài thời gian, đợi đến khi tu giả chính phái đến thì ta đã bị trọng thương hôn mê bất tỉnh. Năm đó Lục Đạo cũng là bị tổn hại dần mà chết."
"Vậy trước kia ngươi từng gặp hắn chưa?"
Đinh Du dứt khoát ngồi trên mặt bàn, bắt chéo hai chân hồi tưởng, lại nhìn ra phía cửa: "Tiểu Tu Nhi, ngươi từng gặp tiểu hòa thượng kia chưa?"
"Chưa từng."
Cố Kinh Mặc lại nhìn về phía Minh Dĩ Mạn.
Theo lý mà nói, nếu như Huyền Tụng là trưởng bối ở Duyên Yên các, lúc ba người họ mới gặp hắn có lẽ đã nhận ra ngay, vì sao không ai biết hắn chứ?
Chẳng lẽ nàng lại đoán sai, Huyền Tụng thật sự không phải là đệ tử Duyên Yên các?
Thế nhưng phản ứng lúc đó của hắn chứng minh, hắn thực sự không phải là hoà thượng của Thanh Hữu tự. Hắn lại thông minh như vậy, còn thành thạo tinh thông rất nhiều chuyện, kinh nghiệm cũng phong phú, không thể là một tiểu tử mới vào đời được.
Vẫn chưa nghĩ ra đáp án, ngoài viện lại huyên náo, tiếng nói của một nam tử từ xa truyền đến, giọng điệu lấy lòng nịnh nọt.
"Ma Tôn, tổ tông của lão nô! Lão nô nhớ người muốn chết." Nam tử vừa nói vừa đi vào sân, thấy Đinh Tu thì mặt mày vui vẻ, "Ôi Đinh gia tiểu tổ tông cũng ở đây, Quỷ Vương tổ tông cũng ở đây sao?"
Nói xong thì cười tiếp tục đi tới.
Đinh Tu đưa tay chặn hắn: "Ở chỗ này chờ là được rồi."
"Sao lại thế được! Tiểu tổ tông chỉ điểm cho ta, lão nô nhìn như vậy không rõ." Nam tử nói xong, ánh mắt lại xoay tròn nhìn vào trong phòng.
Hoàng Đào là người đầu tiên đi ra ngoài, đứng ở cửa ra vào khoanh hai tay trước ngực nói: "Yên tâm đi, Ma Tôn không có chuyện gì."
"Ma Tôn sao có thể có chuyện gì? Cái đám bên ngoài nói bậy, lão nô thật muốn đi đập nát đầu của bọn chúng."
"Vậy ngươi đi chưa?"
"Ôi chao, Hoàng Đào tiểu tổ tông không phải đang giễu cợt lão nô đó chứ? Chẳng lẽ lão nô lại có thể cầm theo mấy cái đầu lâu ghê tởm đó tới gặp sao?"
Cố Kinh Mặc vẫn ngồi ở trong phòng nghe, xác định đuôi mắt của mình đã che ổn áp rồi mới đứng dậy đi ra, nói: "Nghê Diện Đà Đà."
"Có lão nô." Nghê Diện Đà Đà lập tức đem quải trượng ra phía trước, hành lễ.
"Tình huống bên ngoài như thế nào, nhanh chóng báo cáo cho ta."
Nghê Diện Đà Đà đưa tay ước lượng một con số: "Bảy cái."
"Bảy cái gì?"
"Ta giết bảy tên khác nhau trong rừng Trọng Sâm, Tam Tràng."
"Chỉ có bảy tên?"
"Ta chỉ phát hiện bảy tên." Nghê Diện Đà Đà nói, đứng thẳng dậy, đang muốn báo cáo, thì thấy Minh Dĩ Mạn từ trong phòng đi ra, ánh mắt nhìn theo Minh Dĩ Mạn, tiếng báo cáo cũng chuyển phương hướng, "Những người kia thật sự là ăn gan hùm mật báo, dám cả gan ngấp nghé Ma Tôn..."
Lời còn chưa nói hết, liền bị Cố Kinh Mặc đánh một cái.
Kỳ thật không đau lắm, Nghê Diện Đà Đà lại kêu đến khoa trương: "Ôi tổ tông, ngài đánh lão nô làm gì? Chê lão nô giết được ít ư?"
"Đừng nhìn, ngươi không xứng đâu."
"Làm sao lại không xứng chứ, lão hủ cũng có tu vi Hóa Thần kỳ, loại tiểu oa nhi chưa Kim Đan này, lão nô vẫn có thể thử một chút."
"Tướng mạo không hợp, lại còn cần ta phải nói rõ à?"
Đinh Du cũng cười lớn đi tới, nói: "Ngươi đó, lựa chọn nữ tu nào đó ngấp nghé tu vi hoặc là pháp bảo của ngươi, ngươi tình ta nguyện thì không sao, chứ ngươi tìm một người không ưng ngươi, thật sự có điểm ủy khuất người ta."
Nghê Diện Đà Đà vạn phần không phục: "Lão nô cũng sẽ có tình yêu tuyệt đẹp."
Danh hiệu ở Tu chân giới, có thể là thủ đoạn giết người, có thể là phong cách hành sự.
Nhưng danh hiệu Nghê Diện Đà Đà này lại là vì tướng mạo của hắn.
Mặt mũi của hắn rất đặc trưng, mũi tẹt, môi dày, còn có mấy sợi râu bạc mọc ngổn ngang lộn xộn, khuôn mặt như nghê.
Lại bởi vì cách thức tu luyện đặc biệt làm hắn bị gù lưng, thậm chí tựa một đống, mà không phải một người, bởi vậy mới gọi là Nghê Diện Đà Đà.
Cố Kinh Mặc cũng không giễu cợt hắn hướng tới tình yêu tuyệt đẹp nữa, vươn tay về phía hắn.
Nghê Diện Đà Đà nhìn ngón tay dài của nàng, ra vẻ không hiểu.
Cố Kinh Mặc lại ngoắc ngón tay, Nghê Diện Đà Đà chỉ có thể vỗ lên thiên bảo linh, lấy ra một vật đưa cho Cố Kinh Mặc, vẻ mặt còn tiếc nuối.
Nàng đưa tay nhận lấy bỏ vào bách Bảo ngọc của mình, hừ lạnh một tiếng: "Ta biết ngay mà, không có gì tốt ngươi sẽ không xuất thủ."
Nghê Diện Đà Đà than thở, lại nhìn xung quanh một chút: "Sao không thấy những người khác đến thỉnh an Ma Tôn?"
"Trước mắt ta chỉ tin được mấy người các ngươi."
Nghê Diện Đà Đà đầu tiên hơi ngẩn ra, ngay sau đó liền biểu diễn nước mắt tuôn đầy mặt: "Ma Tôn, ngài muốn lão nô nói cái gì cho phải đây, lão nô đời này sẽ luôn đi theo ngài."
Đinh Du là người đầu tiên đâm chọc hắn: "Năm đó ngươi cũng nói với Lục Đạo như thế."
"Lục Đạo không giống thế." Nhắc đến Lục Đạo Đế Giang giọng điệu của Nghê Diện Đà Đà cũng trở nên nghiêm túc hơn nhiều, "Hắn ăn bốn ái đồ của ta. Bốn người!"
Đinh Du thấy hắn tức giận thật thì không nói thêm nữa, cũng ý thức được mình đụng đến vảy ngược của Nghê Diện Đà Đà.
Dù sao, Nghê Diện Đà Đà cũng là một trong thất quỷ, trong thất quỷ xếp thứ tư, bối phận cao hơn Cố Kinh Mặc nhiều, lại nguyện trung thành với Cố Kinh Mặc.
Mặc dù trên nhiều khía cạnh thì thấy không đáng tin cậy, nhưng hắn đúng là một trong ít người được Cố Kinh Mặc hoàn toàn tín nhiệm, cái tật xấu ham món lợi nhỏ kia cũng không đáng kể.
*
Giao lĩnh giới, Tam Tràng.
Tam Tràng ở trong thiên địa này là sự tồn tại cực kỳ đặc biệt, vị trí của nó nằm ở nơi giao nhau của tam giới.
Tiên, ma, người chia làm tam giới, chỉ duy nhất một nơi như thế không bị tam giới tính vào giới phận phe mình, cứ như vậy đơn độc đứng vững.
Tam Tràng dần dần trở thành vùng giao dịch quan trọng của tam giới, nơi này có tu tiên giả, cũng có ma tu Ma Môn, còn có người không sợ chết của Nhân giới liều mạng ở đây tìm kiếm cơ duyên, hoặc là trợ giúp kỳ nhân dị sĩ làm chút công việc vụn vặt.
Dù sao ở chỗ này làm việc một năm, trở về liền có thể mua một mảnh đất nhỏ.
Nơi này không có bất kỳ quy củ nào của tam giới quản thúc, tự thành một phe.
Tu giả trấn giữ ở đây có tu vi Hóa Thần kỳ, tam ma thất quỷ hay các trưởng lão chính phái, đều phải cho hắn chút mặt mũi.
Cố Kinh Mặc vẫn duy trì tu vi Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, cải trang thành đệ tử Duyên Yên các.
Ngay cả Hoàng Đào cũng cải trang giống vậy, nói đến thì sau khi hai người mặc trang phục chính phái vào, Cố Kinh Mặc giống như đại sư tỷ sắc bén, Hoàng Đào lại tựa tiểu sư muội ngây thơ đáng yêu.
Hai nàng đi cùng ba đệ tử Duyên Yên các, tu giả xung quanh cũng đều xem năm người là năm đệ tử Duyên Yên các, mặc dù làm cho người khác chú ý, nhưng lại chưa quá mức để ý.
Lúc này, hắc xà mang Đinh Tu, Đinh Du cùng Nghê Diện Đà Đà vào Tam Tràng, trong nháy mắt làm kinh động mọi người.
Ở Tam Tràng, tu giả Trúc Cơ, Kim Đan kỳ có thể gặp khắp nơi, tu giả Nguyên Anh kỳ tuy ít thấy nhưng cũng thỉnh thoảng xuất hiện, nhưng tu giả Hóa Thần kỳ quả thực là hiếm thấy.
Nhất là tình cảnh ba tu giả Hóa Thần kỳ đồng thời xuất hiện.
Tu giả xung quanh nghị luận ầm ĩ.
"Nghê Diện Đà Đà tại sao ở cùng một chỗ với Nến đỏ đoạt mệnh?"
"Không nghe nói sao, hôm nay trong phòng đấu giá có đồ vật thất lạc của Cố Kinh Mặc, Quỷ Vương là kình địch của Ma Tôn, tất nhiên là đến đoạt pháp khí của Ma Tôn rồi."
"Không phải trước kia Nghê Diện Đà Đà đi theo Ma Tôn sao?"
"Cỏ đầu tường* hám lợi thôi, Ma Tôn bị trọng thương hắn liền thay hắn chủ, có gì kỳ quái đâu. Thất quỷ đổi phe thì có gì lạ sao? Chuyện phản chủ bọn họ còn làm ra được mà!"
*Cỏ mọc đầu tường yếu ớt nên thường đung đưa theo gió, ý chỉ những người gió chiều nào theo chiều đó, lập trường không kiên định.
Cố Kinh Mặc chắp tay sau lưng đi qua những người này, nghe tiếng bàn luận của bọn họ thì nhướng mày, khóe miệng khẽ nhếch lên cười khẽ.
Ba đệ tử Duyên Yên các nhìn đám người đang nghị luận kia, lại nhìn sang Ma Tôn đang đi bên cạnh họ, thành thật không nói gì, chỉ đi tiếp.
"Huyền Tụng?!" Mộc Ngạn đột nhiên thấy bóng dáng quen thuộc ở trong một nhóm người.
Nghe thấy hai chữ này, vẻ mặt Cố Kinh Mặc biến đổi, cũng nhìn sang hướng Huyền Tụng.
Chỉ thấy trên người Huyền Tụng mặc trang phục đệ tử nội môn của Duyên Yên các, mái tóc màu đen được sửa soạn vô cùng chỉnh tề, đi theo mấy đệ tử khác của Duyên Yên các.
Huyền Tụng chậm rãi đi ngang qua họ, từ đầu đến cuối đều không nhìn về phía bọn họ, phảng phất căn bản không quen biết họ.
Mộc Ngạn thông qua thân phận của đệ tử bên cạnh Huyền Tụng suy đoán: "Hoá ra hắn là đệ tử chân truyền của Vãn Chiếu Thiên tôn? Sao trước kia chưa từng gặp qua?"
Vũ Kỳ Sâm nhỏ giọng trả lời: "Lão tổ luôn luôn thần bí, nếu Huyền Tụng là người theo hầu bên cạnh lão tổ ở Thanh Hữu tự, thì có thể như vậy, dù sao lão tổ bế quan ở Thanh Hữu tự hơn trăm năm chưa từng xuống núi, chúng ta cũng là ra đời sau khi người bế quan."
Cố Kinh Mặc không khỏi hiếu kì, hỏi: "Các ngươi cũng chưa từng gặp Già Cảnh lão nhân ư?"
Nghe được cái xưng hô Già Cảnh lão nhân này, Mộc Ngạn kinh hoảng mà ho khan.
Minh Dĩ Mạn cũng là sau khi cố gắng trấn định mới trả lời: "Lão tổ rất ít xuất hiện, mấy trăm năm nay chỉ xuất hiện duy nhất một lần ở bên ngoài ở cái lần vây giết Lục Đạo Đế Giang kia, thời gian còn lại đều lánh đời không ra. Đừng nói là vãn bối như chúng ta, ngay cả trưởng bối trong môn từng gặp được lão tổ cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay."
Cố Kinh Mặc gật đầu: "À."
Hóa ra là đệ tử theo hầu bên cạnh Già Cảnh lão nhân, như vậy thì việc xuất hiện ở Thanh Hữu tự cũng có thể giải thích được, có lẽ là Già Cảnh lão nhân phái tới điều tra.
Huyền Tụng và Cố Kinh Mặc gặp thoáng qua, Cố Kinh Mặc nhìn dáng vẻ thanh lãnh tuấn dật kia, tu vi đã tới Kim Đan kỳ đỉnh phong.
Xem ra, hắn cũng không phải là Nguyên Anh kỳ Tiên tôn, mà là tiểu đệ tử sao?
Chỉ có điều, Huyền Tụng không nhận ra nàng, cảm giác xa lạ như vậy quả thật làm cho nàng có chút mất mát.
Nàng lại trở thành người nhàn tản ở Tu Chân giới, vạt áo nhiễm mùi rượu, điên điên khùng khùng đấu pháp, gây chuyện thị phi khắp nơi.
Mà Huyền Tụng, lại khôi phục vẻ thanh lãnh vốn có, sẽ không còn vì chuyện của nàng mà ưu phiền.
Có điều là rất nhanh sự mất mát của nàng tan thành mây khói, bởi vì nàng nhìn thấy có một nhóm phật tử từ xa đang đến gần, quy củ đi tới.
Cố Kinh Mặc kinh hỉ: "A! Thật nhiều tiểu hòa thượng!"
Huyền Tụng đã đi xa âm thầm cắn răng, vốn đang ngụy trang cực tốt suýt nữa thì lộ ra sơ hở.