Beta: Daisy 🏖
Mạnh Chi Nhu dốc hết sức bình sinh cuối cùng cũng mang được nữ giao nhân kia về đến nhà mình, ngâm nàng ấy trong thùng tắm, đổ nước gánh từ thanh tuyền về vào thùng.
Lúc đổ nước vào trong thùng, nàng không nhịn được nhìn giao nhân kia thêm vài lần, có lẽ là máu trên người đã được rửa sạch, người nàng ấy lại càng thuần tịnh thánh khiết.
Đẹp đến mức không nhiễm nửa phần phàm trần.
Xử lý mọi thứ xong, nàng bắt đầu dọn dẹp căn phòng.
Nàng luôn luôn lười nhác, rõ ràng có túi trữ vật vẫn thích tiện tay vứt đồ khắp nơi, như vậy đến lúc cần dùng thì sử dụng thuật khống vật lấy tới là được rồi.
Dù sao nàng cũng chỉ sống một mình, lôi thôi thế nào cũng không sao.
Nhưng sau khi cứu giao nhân đẹp như tiên nữ về, nàng nghĩ nên sửa sang phòng một chút thì hơn, cũng không thể để đại mỹ nhân thấy bộ mặt bết bát này của mình được.
Cố tình là nàng còn chưa thu dọn sạch sẽ thì thiếu nữ kia đã tỉnh lại.
Sau khi giao nhân tỉnh lại cả hai người đều giật mình.
Giao nhân kinh hoảng vì mình đột ngột đổi một chỗ ở khác, không nghe ve trong rừng kêu, không có mùi cỏ cây thơm ngát, chỗ đang ngâm cũng không phải thanh tuyền, đối với hoàn cảnh xa lạ khiến nàng bất an, bối rối vô cùng.
Mạnh Chi Nhu kinh hoảng vì căn phòng dơ dáy bẩn thỉu của mình bị giao nhân thấy được, cảm thấy ảo não, ngay sau đó nàng bất chợt nhớ ra, không đúng, giao nhân bị mù, không nhìn thấy.
Nàng liền thở dài một hơi, không dọn dẹp nữa.
"Đừng sợ, đừng sợ, ta đã cứu ngươi! Ta mơ thấy. . ." Mạnh Chi Nhu đứng dậy, vừa lau tay vừa giải thích.
"Ta từng nghe thấy giọng nói của ngươi." Giao nhân bất chợt an tĩnh lại, có vẻ không còn sợ nữa, dường như giọng nói của Mạnh Chi Nhu có tác dụng trấn an hiệu quả.
"Ta từng nghe thấy tiếng của ngươi trong thoáng chốc, không chỉ một lần."
"Đúng, ta mơ thấy ngươi ba lần."
"Mơ?" Giao nhân vô cùng hoang mang, mắt không có tiêu cự ngơ ngác nhìn một chỗ: "Hóa ra là mơ... Là ta bị thương quá nặng nên hồ đồ rồi. Vậy là. . . chúng ta mơ cùng một giấc mơ?"
"Hình như là vậy, thật có duyên phận nha!"
Mạnh Chi Nhu tiếp tục dọn dẹp căn phòng của mình, nói mãi không hết chuyện, lải nhải một hồi vẫn không xong, dường như cách này có thể làm dịu giao nhân khỏi sợ hãi: "Ta ban đầu cũng chỉ nghĩ là mơ, vì ngươi quá đẹp! Đẹp đến mức không chân thực, ngay cả trong mơ ta cũng cảm thấy là giả. Thế nhưng ba lần liên tục mơ thấy khiến ta đứng ngồi không yên, dù sao cũng muốn thử nhìn một chút, vậy mà ta thật sự tìm được.
"Đặc biệt thần kỳ là ta vốn không tìm thấy ngươi, kết quả là đom đóm dẫn ta đến bên cạnh ngươi. Quả nhiên vạn vật đều có linh, chắc hẳn bọn chúng cũng không muốn ngươi ở giữa rừng bị thương không ai quan tâm.
"Chỉ có điều nơi này rất đơn sơ, chắc hẳn ngươi cũng có thể nhìn. . . Ngươi cũng có thể cảm nhận được. Phương thức tu luyện của ta và tu giả bình thường không giống nhau, không cần thuê động phủ linh khí sung túc, ta lại còn tương đối nghèo, dứt khoát thuê một căn nhà ở lại Nhân giới.
"Ngươi đừng thấy ta ở Tu Chân giới nghèo như vậy, nhưng đồ ở Tu Chân giới đưa đến Nhân giới đều rất có giá, ta ở Nhân giới còn có thể thuê nguyên một viện đấy! Tuy là một nhà tranh nhỏ trong tiểu viện tử thôi, có điều cũng rất ổn rồi, Nhân giới có nhiều người khó khăn đến ngay cả cơm cũng không có mà ăn."
Giao nhân nghe đến ngu ngơ, không nghĩ trong nháy mắt sẽ tiếp thu được nhiều tin tức như vậy, thế như có chút bần thần, hồi lâu mới ngây ngốc đáp lại một câu: "Là vậy ư!"
"Đúng rồi! Ngươi thích ăn món gì, ta đi mua về. A đúng, ngươi không biết nơi này có những gì, ta giới thiệu cho ngươi một chút, Trương thẩm ngày nào cũng khen bánh bao của mình ngon, kỳ thật món mì trộn dầu ớt của bà ấy mới là tuyệt nhất, ăn rất ngon đấy!
"Ai, quên hỏi, các ngươi có ăn gì không? Kỳ thật ta cũng tích cốc, nhưng mà ta thèm."
"Ta. . . có thể ăn, có điều ta cũng tích cốc."
Mạnh Chi Nhu nhiệt tình giới thiệu: "A, vậy thì nếm thử đi! Ăn là vui vẻ nhất."
Nữ giao nhân bối rối, lắc đầu liên tục: "Cái này, cái này, cái này chỉ sợ làm ngươi tốn kém. . ."
"Không sao cả, mì trộn dầu ớt không đắt, ta đi mua hai tô về."
"Chờ một chút, ta hiện tại không muốn ăn."
"A, cũng đúng, thương thế của ngươi vẫn còn chưa lành lại." Nàng vừa nói vừa tiến tới nhìn vết thương của nữ giao nhân, hỏi tiếp: "Mắt của ngươi. . . cũng bị thương sao? Ta không biết chữa mắt, ta dẫn ngươi đi tìm một vị y tu hẳn là có thể trị hết."
Giọng nói của giao nhân vẫn ôn nhu: "Không cần, mắt của ta đã mù hẳn."
"Xem thử một chút đi, biết đâu có thể trị hết. . ."
Mạnh Chi Nhu còn còn chưa nói hết, giao nhân đã cắt lời: "Là ta khóc đến mù, không muốn trị, mù thì tốt hơn, mắt hỏng rồi sẽ khóc không được."
Ngực Mạnh Chi Nhu nghẹn lại, đứng sững sờ một chỗ.
Nàng bắt đầu ảo não, lúc cứu người nàng còn muốn lấy vài giọt nước mắt của người ta, thật tình không biết nàng ấy lại sống khổ như vậy, sao nàng lại hư hỏng vậy chứ. . .
Bên trong căn phòng đơn sơ an tĩnh một hồi, Mạnh Chi Nhu mới nói: "Vậy. . . Vậy đợi vết thương trên người ngươi lành, ta sẽ mua mì trộn dầu ớt cho ngươi ăn."
"Ừm, được."
"Đúng rồi, quên giới thiệu, ta tên Mạnh Chi Nhu, còn ngươi?"
"Ta tên Lục Ôn Nhiên."
*
Đoạn hồi ức ngắn kết thúc như vậy.
Huyền Tụng đưa những người còn lại trở lại tiệm bán y phục, hắn lẳng lặng nhìn ngọc bội nửa ngày, thở dài: "Đoạn khắc sâu nhất trong trí nhớ nàng ta vậy mà lại chẳng có chút liên hệ nào với Quý Tuấn sơn trang."
Vũ Kỳ Sâm thu hồi khiếp sợ, trở lại bộ dạng trầm ổn lễ độ, hỏi: "Loại pháp thuật có thể nhìn lén hồi ức này không thể khống chế sao?"
Huyền Tụng gật đầu: "Thứ ta lấy được không phải tóc, cũng không phải máu, không phải một phần trên người nàng ta, chỉ có thể từ vật tuỳ thân của nàng ta xem được một đoạn ký ức nàng khắc sâu nhất. Trí nhớ mà nàng khắc sâu nhất, hồi ức sâu thẳm nhất, lại là việc nàng ta cứu được một giao nhân."
Nhắc đến giao nhân, Mộc Ngạn cuối cùng cũng hoàn hồn, theo bản năng nuốt nước bọt, khó mà khống chế nhịp tim cuồng loạn của chính mình.
Ở trong khái niệm của Mộc Ngạn, Minh Dĩ Mạn đã được coi là mỹ nhân trong tam giới, về sau lại gặp được Cố Kinh Mặc, thế nhưng vẻ đẹp của Cố Kinh Mặc lại đánh quá sâu vào thị giác, hắn thấy cực kỳ ngang tàng yêu dã, thậm chí hắn không dám nhìn nhiều.
Thế nhưng vẻ đẹp thuần tịnh thánh khiết của Lục Ôn Nhiên còn gây ấn tượng với hắn mạnh hơn, khiến cả người hắn đều choáng váng, khó khăn lắm mới hoàn hồn, hỏi: "Giao nhân. . . Giao nhân không phải đã tuyệt tích sao?"
Huyền Tụng liếc qua dáng vẻ không có tiền đồ của Mộc Ngạn, thưởng cho Mộc Ngạn một ánh mắt xem thường mới trả lời: "Chỉ có thể nói là hiếm thấy, các tu giả bóc lột họ quá nhiều, làm họ phải tìm một nơi tuyệt đối an toàn trốn đi. Nơi đó kết giới cường đại, có khi nhiều tu giả còn không biết ở đó còn có một hải vực."
"Dùng kết giới ẩn giấu một hải vực, thần không biết quỷ không hay ư?"
"Đúng, dù sao cũng là cách bọn họ giữ mạng, tự nhiên phải làm đến xảo đoạt thiên công*."
*Thành ngữ ý nói những công việc khéo léo, tinh xảo đến độ tuyệt hảo, có thể sánh với trời.
Mộc Ngạn lại cúi đầu xuống, trong lòng có cảm giác đè nén, rầu rĩ hỏi một câu: "Vậy chuyện ở Quý Tuấn sơn trang chắc không phải chuyện tình tay ba chứ, tỉ như thiếu trang chủ cưới Mạnh Chi Nhu, về sau lại gặp Lục Ôn Nhiên xinh đẹp như vậy, sau đó thay lòng đổi dạ, làm cho Mạnh Chi Nhu ghi hận trong lòng, dẫn Cố Kinh Mặc tới cửa diệt Quý Tuấn sơn trang."
Vừa dứt lời, hắn liền bị Cố Kinh Mặc dùng tay đập vào gáy: "Ngươi đúng là đọc không ít thoại bản, xem mấy cái chuyện tình cảm loạn thất bát tao kia nhiều quá, nhìn cái gì cũng giống quan hệ tay ba, còn nói lung tung ta xé nát miệng của ngươi."
Mộc Ngạn chỉ cảm thấy đầu choáng váng, tu giả am hiểu thể thuật tùy ý như vậy cũng làm hắn thấy đau, có thể thấy được chưởng lực phi phàm.
Người Mộc Ngạn thoáng nghiêng ngả, vịn Vũ Kỳ Sâm mới có thể đứng ổn định, hắn ủy khuất nhìn Cố Kinh Mặc nói: "Không phải ta chỉ suy đoán sao, vì sao ngươi lại động thủ? Nữ tử này thật không nói lý lẽ!"
"Còn mạnh miệng?" Cố Kinh Mặc híp mắt nhìn hắn hỏi.
"Thì sao chứ?" Mộc Ngạn vạn phần không phục, "Bằng không thì ngươi nói xem vì sao Quý Tuấn sơn trang lại gặp tai hoạ, Mạnh Chi Nhu là vì nguyên nhân gì gọi Cố Kinh Mặc đến tàn sát?"
Cố Kinh Mặc không trả lời vấn đề này, mà khoanh hai tay trước ngực nhắc nhở: "Có thể cãi nhau với ta, cũng có thể phản bác ta, nhưng không được vượt quá ba câu. Bằng không thì qua ba câu ta sẽ tức giận hơn."
Mộc Ngạn nhất thời ngậm miệng, không dám nói nữa chữ.
Hắn đã chứng kiến Kinh Nhi đấu pháp hung hãn thế nào, tự biết bản thân không phải là đối thủ của nàng.
Lại thêm mấy ngày ở chung hắn cũng nhận ra tính tình Kinh Nhi không tốt cho lắm, những lời này là nói nghiêm túc.
Huyền Tụng ném ngọc bội sang cho Cố Kinh Mặc.
Cố Kinh Mặc nhạy bén nhận ra, trong nháy mắt đưa tay tiếp ngọc bội.
Huyền Tụng vẩy ống tay áo, đứng đoan chính mà nói: "Trước đó ta đã phân tích qua, Quý Tuấn sơn trang là muốn có được gì đó từ Mạnh Chi Nhu mới cưới nàng. Trong mộng cảnh Mạnh Chi Nhu nghèo như thế, có thể có cái gì bị Quý Tuấn sơn trang ngấp nghé?"
Ba đệ tử Duyên Yên các và Hoàng Đào vẫn luôn dự thính đồng thanh trả lời: "Lục Ôn Nhiên!"
"Cho nên, sẽ không xuất hiện loại quan hệ tay ba kia."
Huyền Tụng không biết, hắn chẳng qua là phân tích chuyện này theo cách bình thường, lại vô tình làm Cố Kinh Mặc hết giận, đứng yên lặng ở một bên gật gật đầu.
Ánh mắt Huyền Tụng lướt qua nàng, sóng mắt nhu hòa, như hoa lê tháng ba nở rộ, hương thơm tràn ra mười dặm vẫn có dư vị ngọt.
Mấy người còn chưa thương nghị xong nên làm cái gì, thì nghe được động tĩnh bên ngoài.
Có tiếng chân chạy qua nóc nhà, theo sau là tiếng của một nam tử: "Ở bên kia."
Cố Kinh Mặc lập tức đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thấy đám người diệt ma đều hướng về một phương hướng truy tìm, tốc độ như vậy chỉ có thể là đang đuổi theo Mạnh Chi Nhu.
Nàng nắm chặt nắm đấm, phi thân nhảy lên cùng đuổi theo.
Hoàng Đào đuổi theo sau, thuật tốc biến của nàng không so được với Cố Kinh Mặc, nhìn thấy Cố Kinh Mặc rời đi lại vô cùng sốt ruột, hận không thể biến lại thành chó vàng tại chỗ, như vậy còn có thể nhanh hơn chút.
Thế nhưng nàng đang phải che giấu thân phận, chỉ có thể kêu một tiếng: "Kinh Nhi!"
Vừa định đuổi tới thì nghe Cố Kinh Mặc truyền âm cho nàng: "Ở lại bên cạnh bọn họ, ngươi đi theo sẽ dễ mất dấu."
Bước chân Hoàng Đào lúc này dừng lại.
Nàng cũng không phải người để ý tình cảm này kia, Cố Kinh Mặc muốn nàng làm cái gì thì nàng làm cái đó, muốn nàng ở lại, nàng sẽ không đi thêm một bước.
Hoàng Đào ở lại trong tiệm bán y phục tĩnh tọa, khẩn trương mà níu vạt áo pháp y, xoa đi xoa lại.
Huyền Tụng đột nhiên truyền âm cho Hoàng Đào: "Vì sao đều là người được cứu, Mạnh Chi Nhu lại tự xưng là nô, ngươi lại không làm thế?"
Hoàng Đào giật mình, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Huyền Tụng.
Hoàng Đào không nói gì, nhưng mà vẻ mặt sợ hãi lại bán đứng nàng.
Lúc này trong lòng Huyền Tụng hiểu rõ: "Xem ra ta đoán đúng."
Hoàng Đào có cảm giác bị Huyền Tụng nhìn thấu mà chột dạ, trước đó đã biết Huyền Tụng thông minh, không nghĩ Huyền Tụng lại nhạy bén đến độ này.
Huyền Tụng tiếp tục truyền âm hỏi: "Thảm án diệt môn ở Quý Tuấn sơn trang là Cố Kinh Mặc cứu được Mạnh Chi Nhu ư? Như vậy thảm án mấy trăm mạng người ở Tố Lưu Quang cốc thì sao? Là cứu được ngươi?"
Hoàng Đào cúi đầu không nhìn Huyền Tụng, cố gắng khắc chế hành vi của mình, không dám nhúc nhích để tránh bị nhìn ra gì đó.
Nhưng Huyền Tụng vẫn còn hỏi: "Nói vậy thì. . . Nàng không chỉ cứu ngươi? Chẳng lẽ Cố Kinh Mặc lại là một đại thiện nhân? Thật là buồn cười."
"Nàng chính là đại thiện nhân!"
"A, xem ra ta đoán đúng." Huyền Tụng im lặng, quay người đẩy cửa sổ tiệm y phục nhìn ra ngoài, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài mà phân tích tình huống.
Hoàng Đào ngồi yên một chỗ, hồi lâu mới nhận ra được Huyền Tụng nói câu trào phúng kia là để kích thích nàng, bẫy nàng nói ra.
Hoàng Đào, ngươi đúng là đồ đần!