Chương 40

Ân Vô Thư đâu?

Nếu phương hướng của la bàn từ đầu đến giờ đều sai, thì từ lúc hắn xuất phát đã định sẵn sai đường, cho dù tính toán của dì Lâu có chuẩn xác cỡ nào đi nữa cũng không thể gặp người hắn muốn tìm ở đây.

Mà nếu hướng của la bàn bị sai, người động tay được vào la bàn chỉ có thể là người đưa la bàn cho hắn — Ân Vô Thư.

Lại là Ân Vô Thư…

Ý nghĩ này vừa loé, Tạ Bạch cảm thấy lửa giận bùng lên trong tâm khảm, khổ nỗi cơn giận vừa bừng đã bốc thành một khoảng mịt mờ vô biên.

Vì sao Ân Vô Thư bỏ lại hắn giữa đường…

Vì sao Ân Vô Thư muốn động tay vào quyển “Chuyện kỳ bí ở ô cửa phía tây”…

Vì sao Ân Vô Thư quyết dẫn hắn đi ăn hết tất cả những món hắn từng muốn ăn trên con phố chợ Yêu, cứ như thể sẽ không còn gặp lại trong một thời gian rất rất dài…

Vả chăng, vì sao ngay từ đầu Ân Vô Thư đã luôn tình cờ chung đường với hắn…

Bất giác, những việc vụn vặt trước sau chợt kết nối tròn vẹn — khi Lâu Hàm Nguyệt tính ra phương vị, thái độ Ân Vô Thư thờ ơ đến lạ, giờ ngẫm lại hắn mới vỡ lẽ đó nào phải là thờ ơ, mà chính xác là từ khi đó y đã tính kỹ càng, muốn dùng một chiêu đẩy hắn sang một đích đến lệch hoàn toàn.

Tạ Bạch cảm thấy thật mơ hồ.

Không phải hắn mơ hồ vì không biết Ân Vô Thư tính làm gì, thậm chí trái lại, hắn không cần nghĩ cũng có thể đoán mục đích của Ân Vô Thư. Con người Ân Vô Thư dẫu hữu tình hay vô tình, có tim hay không tim cũng chắc chắn không làm hại hắn, điều đó là không có khả năng và cũng chẳng có ích lợi.

Mục đích của Ân Vô Thư một là cố tình cản hắn đi tìm người kia, hoặc hai là muốn thay hắn đi tìm người kia. Mục tiêu cả hai chỉ là một, y muốn bảo vệ hắn.

Tạ Bạch không đần cũng không phải hạng ong nuôi tay áo, hắn sẽ không vì một lần bị Ân Vô Thư tuyệt tình đuổi ra khỏi cửa mà phủ định tất cả những điều tốt đẹp Ân Vô Thư đã làm trong suốt hơn một trăm năm trước đó. Phải nói rằng, chính bởi hắn nhớ kỹ càng từ đầu đến cuối nên dẫu qua trăm năm rồi mà hắn vẫn chẳng cách nào nguôi ngoai.

Điều khiến hắn mơ hồ là thái độ lặp đi lặp lại của Ân Vô Thư.

Nếu đã dùng chín ngày chín đêm quyết không mở cửa của khi xưa và một trăm ba mươi hai năm đằng đẵng để chứng minh rằng mình là kẻ tâm tình lãnh đạm, không để mọi sự vào lòng, thế hà cớ gì lúc này phải đối xử tốt với hắn như vậy…

Liệu đó chỉ là lòng trắc ẩn với mèo con cún con mình đã vứt bỏ từ lâu, hay còn có ẩn tình chi khác?

Tạ Bạch nhíu chặt hai hàng mày, thình lình đứng bật dậy, nhanh chân bước ra cửa.

Hắn muốn gặp Ân Vô Thư.

Là gì cũng được, hiện tại hắn nhất định phải gặp Ân Vô Thư!

Giao nhân bên cạnh còn chưa ph

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play