Âm Khách

Chương 39


2 năm

trướctiếp

Chương 39

Một suy nghĩ khác loé lên trong đầu khiến hắn rợn cả người.

Mà dù gì tranh vẽ cũng chỉ là bức tranh, huống hồ kỹ năng vẽ vời của người này cũng không mấy sắc sảo nên Tạ Bạch còn nghi ngờ có khi tộc trưởng bọn họ tự tưởng tượng mà vẽ ra, hoặc tìm người vẽ lại theo miêu tả, nên độ tin cậy thấp, không thể đi tìm người với bức ảnh vẽ lưng như vậy được. Tuy nhiên, Tạ Bạch tin rằng quyển “Chuyện kỳ bí ở ô cửa phía Tây” là cực kỳ quan trọng, nên giữa hai việc này ắt hẳn có liên hệ, và chắc chắn không phải tình cờ.

Thiếu niên giao nhân nhíu mày quay đầu lại, nói:

– Đọc xong chưa?

Tạ Bạch thu tay về:

– Ừm.

Hắn đứng dậy lấy di động và la bàn từ trong túi ra. Lúc bị rơi xuống hồ Khổng Tước, hắn đã phủ một lớp màng bọc điện thoại nên không bị thấm nước, điện thoại vẫn dùng được nhưng tín hiệu thì gần như không có.

Tạ Bạch dùng bản đồ ước tính một chút thì nhận ra mình đang đứng trên đỉnh núi Cổ A. Ngọn núi này và những ngọn núi lân cận tạo thành một dãy núi lòng chảo khổng lồ, giữa lòng chảo có một thành phố nhỏ, từ đỉnh núi nơi Tạ Bạch đang đứng nhìn xuống có thể thấy ánh đèn rải rác khắp thành phố.

Giao nhân ngẩng đầu nhìn hắn, đa phần họ sinh sống dưới biển, chỉ có vài chi tộc sống trong sông ở những nơi gần hồ. Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu ta đứng trên đỉnh núi quan sát xuống dưới như vậy, nên hơi ngỡ ngàng mà nói:

– Không ngờ trên lục địa thật đẹp.

Tạ Bạch đang nhìn la bàn tìm xem Quỷ môn ở đâu, chỉ thuận miệng hỏi:

– Cậu chưa từng ra khỏi nước à?

Giao nhân nhếch miệng:

– Chúng ta chỉ sống ở những nơi sạch sẽ nhất, đến nước bẩn còn không thèm chạm vào thì sá gì chốn đô thị cát bụi thổi loạn thế này.

Tạ Bạch nghiêng đầu nhìn cậu ta, nghĩ thầm: “Chắc tám mươi ngàn năm trước sống cùng chỗ với Ân Vô Thư à.”

Đứng trên đỉnh núi này, la bàn trong tay hắn xoay hơi rối, không biết do đặc thù khí hậu hay vì lý do gì khác. Mất cả buổi hắn mới tìm được hướng sơ bộ.

Thiếu niên giao nhân nằm cạnh hắn như bị tăng động, không hề để ý trên người mình có miệng vết thương rất dài mà cứ lăn qua lộn lại trên mặt đất.

Tạ Bạch bị âm thanh lạch bạch của cậu ta làm khó chịu, cau mày nói:

– Có đinh dưới thân à?

Giao nhân tuyệt vọng:

– Ngươi nhanh nhanh lên đi, ta cóng chết! Tới da cũng sắp đóng băng rồi!

Tạ Bạch ngoái đầu thắc mắc:

– Tôi nhanh lên? Tôi có nói tính dắt cậu theo à?

Thiếu niên giao nhân giãy đành đạch:

– Ngươi không đưa ta theo thì muốn ta sống thế nào? Ở lì trên núi này một đêm thì mai ta thành đá tảng mất…

Tạ Bạch dửng dưng thốt:

– À.

Cậu ta ủ rũ than thở:

– À là sao?! Có dắt theo hay không hả?! Sao ngươi có thể vô nhân tính tớ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp