Âm Khách

Chương 41


2 năm

trướctiếp

Chương 41

Ân Vô Thư…

Quán rượu Hàm Nguyệt vừa bị sập vài ngày trước, không biết Lâu Hàm Nguyệt và Thái Huyền đạo đã dùng loại yêu pháp gì để xây lại hoàn chỉnh căn nhà hai tầng này không khác gì bản gốc. Những người sống trên con đường này có đi ngang qua cũng không nhận ra có gì khác biệt, thậm chí chẳng hề ngoái nhìn nửa mắt.

Hôm nay không phải cuối tuần cũng không phải ngày tốt gì nên quán rượu rất vắng vẻ. Lâu Hàm Nguyệt còn kéo ông chủ tiệm cầm đồ Đào Hoa Ổ ở chếch đối diện đường là Lạc Trúc Thanh sang trải nghiệm một ngày nhạt nhẽo cùng cô.

Đang lúc hai người ngồi trong quán cắn hạt dưa uống trà chơi chim với một đám tiểu yêu vô cùng nhàn hạ, Tạ Bạch nổi gió kéo vào, lùa theo cả một đám đính kèm đình đám không hiểu cơ sự ra sao — giao nhân, Lập Đông, và cả Phong Ly.

Thấy dáng bộ này, Lâu Hàm Nguyệt cũng sững người, cất giọng bén giòn trong họng:

– Ái chà! Hùng hùng hổ hổ thế hửm? Tiểu Bạch sao mặt mũi đen thùi thế kia, khói đen sắp chạm trần luôn rồi!

Tạ Bạch vẫn không dừng bước, vừa đi đến trước mặt cô vừa nói:

– Dì Lâu, có thể bói cho tôi một quẻ tìm tung tích người được không?

Lâu Hàm Nguyệt chớp đôi mắt hạnh nhân, ngẩn người hỏi:

– Được chứ, không phải cậu đi tìm người bày trận kia à? Sao quay về sớm thế?

Câu hỏi này giống với thắc mắc ban nãy của Lập Đông, nhưng Tạ Bạch không có thời gian để giải thích dông dài mà chỉ “Ừm” một tiếng.

Lâu Hàm Nguyệt vẫn chưa bắt kịp nhịp độ của hắn, tiếp tục ngây người hỏi:

– Thế lần này cậu muốn xem vị trí của ai?

Tạ Bạch:

– Ân Vô Thư.

Lâu Hàm Nguyệt ngoáy tai:

– Tự dưng điếc rồi… ai cơ?

– Ân Vô Thư.

Tạ Bạch lặp lại lần nữa, vẻ mặt nghiêm trọng, không có chút bông đùa nào.

Lâu Hàm Nguyệt liếc nhìn Lạc Trúc Thanh bên cạnh, thắc mắc:

– Cậu muốn xem vị trí của y làm gì?

Tạ Bạch lời ít ý nhiều mà nói:

– Ân Vô Thư sửa lại la bàn nên nó chỉ sai hướng, tôi tìm y hỏi rõ chuyện này.

Lâu Hàm Nguyệt: …

Lập Đông đứng sau lưng: …

Lâu Hàm Nguyệt bối rối hỏi:

– Y sửa la bàn để làm gì?

Song vừa hỏi dứt thì cô chợt nhướng mày, như hiểu rõ ra bèn À một tiếng:

– Chà, ta hiểu rồi, y muốn cản không cho cậu tới đó. Thảo nào ta cứ thắc mắc mãi sao lúc trước y thật sự để yên cho cậu đi mà không theo… nhưng ta phải nói trước, tìm được y rồi nhớ phải hỏi chuyện đàng hoàng, đừng đánh nhau đấy nhé!

Lâu Hàm Nguyệt dặn hắn một câu, thế mà Tạ Bạch hoàn toàn ngó lơ, nói tiếp:

– Giờ lên lầu phải không?

Lâu Hàm Nguyệt: …

Lập Đông và Phong Ly lặng lẽ che mặt phía sau: …

Lâu Hàm Nguyệt khoát tay áo, nói:

– Không cần lên lầu, đồ đạc trên lầu còn bừa bộn nhếch nhác lắm, có lên cũng không có chỗ mà để chân đâu. Ta chưa dọn dẹp xong nữa, cứ bói ở đây là được. Hồ Đào, đem hộp tiền đồng xem quẻ lại đây.

Đám tiểu yêu trong quán rượu này theo Lâu Hàm Nguyệt nhiều năm rồi, ban đầu chúng còn sợ nhìn thấy người của Thái Huyền đạo, giờ chỉ còn sự chết lặng. Hồ Đào là một cô bé với dáng vẻ thanh tú, cô ấy đáp lời bằng chất giọng nhẹ nhàng và ấm áp, tiện tay quét vỏ hạt dưa trên bàn rồi vội sang phòng bên cạnh cầm hộp gỗ ra.

Lâu Hàm Nguyệt nhận hộp gỗ, nhìn quanh một vòng rồi chọn ngẫu nhiên một cái bàn trống và ra hiệu cho Tạ Bạch qua đó.

Cô lấy từng đồng tiền bên trong ra, lồng trong lòng bàn tay và đưa cho Tạ Bạch:

– Nghĩ đến Ân Vô Thư một chút rồi ném đồng tiền ra.

Tạ Bạch thậm chí không cần suy ngẫm, vừa nhận được đồng tiền đã trải ngay xuống bàn.

Lâu Hàm Nguyệt: … Xem ra suốt cả chặng đường trong đầu cậu không có một ai khác ngoài cái tên tiểu nhân Ân Vô Thư kia, đừng có gặp mặt rồi đánh nhau thật đấy…

Cổ ổn định lại tâm trí rồi bắt đầu đưa tay ra nắm đồng tiền xem quẻ. Hai tay vẫn linh hoạt vô cùng, chỉ di chuyển vài lần đã

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp