“Đúng vậy,” Đại quận chúa gật đầu, "Trên người vị Thẩm đại cô nương kia luôn có một loại nhàn nhạt hoa mai thanh hương, mới đầu ta còn tưởng là son phấn mùi vị." Nàng vốn dĩ cho rằng Thẩm Thanh Dung là xoa son phấn.

Rốt cuộc ở kinh thành, nữ tử mười tuổi đã bắt đầu biết tô son điểm phấn.

Chính là nàng lại nhớ tới đệ đệ từng nói qua, nói vị tiểu nha đầu Thẩm gia kia từ nhỏ đã có khứu giác nhanh nhạy, nàng sẽ không ngửi được hương vị quá nặng, cho nên người ở bên cạnh nàng đều sẽ không có bôi son phấn.
Như vậy nên không phải son phấn, mà là cái khác.
“Đỗ thái y, ngươi vì sao phải hỏi cái này vậy?” Đại quận chúa cũng là kỳ quái vì sao Đỗ thái y lại đề cập đến việc này.

"Mẫu thân bình yên có phải hay không cùng đôi tỷ muội Thẩm gia kia có quan hệ?"
Kỳ thật nàng cũng có chút cảm giác như vậy.
Khi tỷ muội Thẩm gia kia tới, tinh thần của mẫu thân mới là tốt lên một chút, hơn nữa còn có thể nói chuyện nhiều đến như vậy? Thời điểm lúc ngủ cũng đều là bình yên không có xảy ra chuyện gì.

Chính vì vậy cũng làm cho bọn họ tưởng lầm là người đã thực sự tốt lên rồi.
Kết quả đôi tỷ muội kia vừa đi, mẫu thân lại là như thế, này không phải rất kỳ quái sao?
Nếu nói nơi nào có kỳ quái, vậy nhất định là chuyện Thẩm gia tỷ muội kia tới thăm.

Hẳn là do Thẩm Thanh Dung, bởi vì lúc trước mẫu thân của nàng ngủ được là do có Thẩm Thanh Dung ở bên cạnh người.
“Hẳn là.” Đỗ thái y xoa xoa bộ râu hoa râm của chính mình.

"Trên người vị cô nương có mai hương kia hẳn là còn có một mặt An Tức Hương, là đỉnh phẩm An Tức Hương, có công năng hỗ trợ người ta đi vào giấc ngủ.

Loại An Tức Hương này đối với vương phi mà nói, chính là phương thuốc tốt nhất ở hiện tại.

Vẫn là không cần uống.

Chỉ cần bên người của Vương phi có người mang An Tức Hương bên cạnh, vậy người liền không cần phải uống thuốc nữa.

Không qua bao lâu, kỳ thật chỉ cần có nửa tháng, vương phi sẽ khôi phục lại như lúc ban đầu."
Những lời nói này của Đỗ thái y, đối với bọn họ lúc này mà nói quả đúng là thiên đại hỷ sự.

Hiện tại bọn họ đều là ngày đêm trông ngóng Tuấn Vương phi có thể mạnh khỏe, có thể không cần lại là uống thuốc, mà hiện tại liền có biện pháp.
Chỉ là, bây giờ vấn đề lại là tới.
Đại quận chúa nhớ tới lời tiểu nha đầu Thẩm Thanh Từ kia nói, trên người tỷ tỷ của nàng có hương thơm, có thể xông phòng ngủ cho mẫu thân.

Nhưng nàng tổng cũng không thể thật sự thỉnh tiểu cô nương nhà người ta tới để xông phòng ngủ cho mẫu thân nhà mình đi.

Hơn nữa còn là xông đến tận một tháng.
“Rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Bình Tuấn vương gia hỏi đại quận chúa.

"Ngọc Nhi, ngươi lập tức nói rõ cho vi phụ, cái hương này là từ đâu tới?"
"Vâng, phụ thân." Đại quận chúa liền không kém một từ đem sự tình hôm nay tam huynh muội Thẩm gia đến đây bái phỏng.

Còn có trên người Thẩm đại cô nương kia xác thật có một tia đạm mai hương.

Lúc ấy bọn họ cũng không có nghĩ nhiều, cũng không biết nguyên lai trên người cô nương kia còn có một mặt An Tức Hương.
"Vậy hỏi nàng mua An Tức Hương kia ở nơi nào là được rồi."
Tuấn vương gia cảm giác sự tình sẽ đơn giản.

Chỉ là Đại quận chúa lại không cản giác như vậy?

An Tức Hương xác thật là nơi nào đều là có bán, bọn họ lại không phải là chưa từng dùng qua.

Kỳ thật trong phòng mỗi ngày đều là đốt huân hương Ăn Tức Hương.

Nhưng là dù có đem theo cả bên người, mẫu thân nàng vẫn sẽ gặp ác mộng.

Cho nên nàng luôn cảm giác sự tình lần này không hề liên quan đến An Tức Hương, mà là cũng mai hương trên người vị Thẩm đại cô nương kia có quan hệ.
Nếu mai hương kia chỉ là loại hương phấn thông thường, chỉ dùng để xông thơm quần áo, vậy còn hảo nói.

Lấy quan hệ của hai nhà, bọn họ đều là có thể lấy được.

Chính là chỉ sợ bản thân vị cô nương đó có mang hương từ thân thể.

Rốt cuộc nàng cũng chưa từng ngửi qua trên người ai có mùi mai hương như vậy.

Đây chính là mai hương, chân chính mai hương, hàn mai hương khí.
Đương nhiên điểm này Đỗ thái y cũng là nghĩ tới.
Sợ là không phải chỉ do An Tức Hương, khả năng vẫn là cùng mùi mai hương kia có quan hệ.

Hai loại hương hỗn thành nhất thể, mới có như vậy một loại công hiệu xuất hiện.
Đại quận chúa vẻ mặt quả nhiên, thật đúng là bị nàng cấp đoán đúng rồi.
“Ta đi tìm Văn Hạo đi.”
Vũ Văn Húc liền vội vàng hướng ra phía ngoài đi, những người khác cũng đều là không có ngăn cản hắn.

Rốt cuộc hiện tại để hắn đi mời người là thích hợp nhất.

Nói đi nói lại bọn họ những người ở đây đều cùng tướng quân phủ không thân.

Thẩm tướng quân vẫn luôn ở quan ngoại, mấy năm cũng không vào kinh được vài lần.

Vừa rồi mới trở về không được mấy ngày, lại là xuất chiến đi.

Cho nên bọn họ cùng hắn kết giao xác thật là không đủ thân.Thẩm gia là võ tướng, Tuấn Vương phủ là quan văn, hai nhà vốn là ít đi lại.

Cũng chỉ có Vũ Văn Húc và Thẩm Văn Hạo là chơi thân với nhau, cùng nhau lớn lên, cũng vì vậy hai nhà mới đi lại gần thêm một ít.

Bây giờ nếu để bọn họ đi mở lời, nếu chỉ là muốn hương, vậy sự tình xác thực liền đơn giản.

Nhưng là...
Nếu không phải là hương phấn hương liệu mà là bản thân cô nương nhà người ta vốn mang mùi hương thì sao? Như vậy bọn họ cũng không thể mặt dày kêu cô nương nhà người ta lại đây giúp bọn họ xông nhà ở đến mười ngày nửa tháng chứ.
Thẩm Văn Hạo vừa vào phòng chuẩn bị ngủ, kết quả lại nghe thấy bên ngoài gã sai vặt gấp gáp gõ của đánh thức.
“Đại công tử, Tiểu Tuấn vương đến đây.”
“Cái gì, hắn đến đây?” Thẩm Văn Hạo vội vàng đứng dậy, cũng là nhanh chóng mặc lại quần áo cho mình.

Trong phủ của hắn từ trước đến nay đều không có nhiều hạ nhân ở.

Mặc kệ là hắn hay là hai cái muội muội đều giống nhau, bọn họ đều cùng Tần ma ma chịu không ít khổ cực, sau rồi mới chờ được đến lúc phụ thân tới.

Này một thời gian trải qua đều là cảnh màn trời chiếu đất, cái khổ gì cũng đã chịu qua, cho nên hiện tại cũng không cần người khác phải chiếu cố.
Về phần muội muội cũng là như vậy.

Sau khi mẫu thân chết, nàng một mình tự ở trong nhà hơn thời gian nửa tháng, đều là tự chiếu cố lấy chính mình.

Từ trước đến nay, quần áo đều là tự mình mặc.

Chính bản thân mình lại không phải là người không tay không chân, cho nên cũng không cần người khác phải hầu hạ.

Hắn ba chân bốn cẳng đem quần áo của chính mình mặc tốt, sau đó liền đi nhanh ra ngoài.

Thời điểm ra tới, liền thấy được bộ dáng gấp gáp của Vũ Văn Húc, một người cao lớn như vậy, thế mà lúc này lại đang đổ một thân đầy mồ hôi.
“Văn Hạo, lúc này đây ngươi nhất định phải giúp ta……”
Vũ Văn Húc vừa thấy Thẩm Văn Hạo ra tới, vội vàng qua ôm kéo tay áo của Thẩm Văn Hạo, bộ dáng gấp gáp của hắn kém chút nữa là doạ Thẩm Văn Hạo nhảy dựng lên.
"Đại cô nương, đại cô nương, ngươi mau chút tỉnh tỉnh…… “
Tần ma ma là kêu Thẩm Thanh Dung, Thẩm Thanh Dung đang ngủ say, kết quả là bị người ta đột ngột đánh thức dậy.
“Ma ma, làm sao vậy?” Thẩm Thanh Dung ngồi dậy.

Tuy rằng bị Tần ma ma đột ngột đánh thức dậy, nhưng nàng lại chưa hề sinh khí.

Nàng xoa xoa đôi mắt, cũng là mệt mỏi ngáp một cái.
“Đại cô nương, vị Tiểu Tuấn vương kia tới, công tử kêu ngươi đi ra ngoài một chút.”
Tần ma ma vội vàng giúp Thẩm Thanh Dung lấy qua một kiện quần áo, chính là trong lòng còn đang suy nghĩ, này đã hơn nửa đêm, một cái ngoại nam tới trong phủ, như thế nào còn muốn để Đại cô nương đi qua.
Bất quá bà chỉ là buồn bực chút ít ở trong lòng, sau cũng không có nghĩ quá nhiều.

Cuối cùng mặc kệ là Tiểu Tuấn vương, hay là đại công tử, còn có cô nương nhà bà bất quá cũng chỉ mới là hài tử mười một tuổi, tiểu nhân cũng sẽ không có khả năng đem chuyện này nói thành cái gì khó nghe, làm hại đến thanh danh của hai người đi.
Thẩm Thanh Dung nhẹ nhàng thở ra một hơi, vội vàng mặc quần áo vào, cũng là tiếp nhận khăn ướt từ tay Tần ma ma rửa mặt một chút, cuối cùng lại là cầm lấy túi tiền treo vào bên hông của chính mình.

Sau đó liền đi ra.
“Nhị muội muội, thỉnh cứu cứu mẫu thân của ta.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play