Trong một tiểu viện lụi bại, một nữ nhân thân hình khô gầy đang đứng.

Thân thể nàng gầy đến mức nhìn từ xa không khác gì một bộ xương khô.

Nàng ngây ngốc đứng đó, lặng lẽ ngước mặt lên nhìn gốc hoa lê trước mắt.
Chợt một trận gió lạnh từ đâu thổi đến, mà nàng lại cứ bình thản coi như không biết.

Cơn gió vô tình thổi qua người nàng, thổi bay ống tay áo trống không của nàng, làm lộ ra một đoạn xương cốt cổ tay dữ tợn.
Nàng không còn hai bàn tay.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng mở cửa.

Sau đó, một nữ nhân mặc bộ hoa phục đẹp đẽ bước vào.

Nàng kia khoé môi mang ý cười bước tới, nhưng trong đôi mắt lại là lạnh như băng.

Đôi môi nàng ta khẽ nhếch lên, lộ vẻ độc ác.
" Thanh từ muội muội, ta tới thăm ngươi." Lâu Tử Nhân cười nói:
"Mấy năm nay, ngươi tốt không?"
Nàng ta cười lên, làm vẻ ngoài càng thêm vài phần mỹ diễm.
Thẩm Thanh Từ dùng đoạn cổ tay còn lại của mình tiếp được một mảnh hoa lê.

Đôi mắt dưới hàng mi dài cụp xuống, ẩn dấu một phần đờ đẫn.
"Ha hả..." Lâu Tử Nhân lại che miệng duyên dáng cười.
"Muội muội, ta chỉ là tới nói cho ngươi một chuyện, ngươi không phải vẫn luôn rất muốn biết đại tỷ của ngươi như thế nào sao?"
"Chúng ta dù sao cũng là tỷ muội một hồi, tất nhiên là ta muốn báo cho ngươi một tiếng." Lâu Tử Nhân gợn lên đôi môi đỏ của chính mình.
" Muội muội, ngươi biết không? Hôm nay, người thân duy nhất của ngươi đã chết, tỷ tỷ của ngươi đã chết a.

Ngươi biết nàng chết thế nào không? Nàng là đang sống sờ sờ bị thiêu chết, thiêu thành một khối than đen a.

Chắc ngươi không biết, mấy năm nay nàng đưa tới cho ngươi không ít bạc, chính là ngươi một văn tiền cũng chưa được dùng tới.

Giờ nàng đã chết rồi, nhưng là chết không được nhắm mắt.

Thẩm gia các ngươi rốt cuộc là đã chết sạch rồi a.

Còn ngươi, chừng nào thì ngươi mới đi bồi bọn họ."
Nàng ta cười đến nỗi khuôn mặt của chính mình đều cảm thấy đau, ấy vậy mà Thẩm Thanh Từ một chút biểu tình đều không có, càng không hề lộ ra chút thần sắc đau khổ nào.

Nàng chỉ cúi đầu, nhìn đoạn cổ tay của chính mình.

Lúc nàng đồng thời bị chặt đứt hai bàn tay, không ai hay biết lúc ấy nàng có bao nhiêu đau đớn, trái tim tan nát cỡ nào.
Lâu Tử Nhân vươn tay.

Bang một tiếng, nàng ta đột ngột hạ một cái tát trên mặt của Thẩm Thanh Từ.
"Thẩm Thanh Từ, ngươi quả thật là đồ máu lạnh.

Khi phụ thân ngươi chết, ngươi không có khóc.

Khi huynh trưởng của ngươi bị ngũ mã phanh thây, ngươi cũng không khóc.

Khi đại tỷ ngươi bị gả cho nam nhân xấu xa nhất kinh thành, ngươi cũng không có khóc.

Hiện tại, nàng đã chết, nàng bị bẻ gãy tứ chi, đang sống sờ sờ bị thiêu chết.

Như thế nào, ngươi vẫn là không rơi nổi một giọt nước mắt sao?"
Thẩm Thanh Từ ngẩng mặt lên, trên mặt trắng bệnh không có chút huyết sắc nào, chỉ có một đôi mắt lãnh đạm, vô thanh vô thức nhìn chằm chằm vào nữ nhân mặc hoa phục trước mặt.

Cái nhìn này làm nữ nhân kia sửng sốt một chút, bất quá rất nhanh, nàng ta lại bình tĩnh khẽ nhếch đôi môi đỏ mê người của mình lên:
" Ngươi đã bị ta chặt đứt đôi tay, ngươi còn muốn gϊếŧ ta sao? Dựa vào cái gì? Bằng đoạn cổ tay còn lại kia của ngươi sao?"
Nói xong, nàng dơ tay lên, mà Thẩm Thanh Từ có muốn cũng đều không thể nào tránh thoát được.

Nàng chỉ có thể dùng đôi mắt lạnh lùng kia đáp lại.

Có lẽ giống như người khác nói, nàng không có tâm, nàng máu lạnh, một chút hỉ nộ ái ố bây giờ nàng cũng không có.
Lúc này đây, Lâu Tử Nhân trước sau đều không có buông tay, mà lại nhẹ nhàng vỗ lên khuôn mặt không còn chút huyết sắc nào của Thẩm Thanh Từ.
"Ngươi nói ngươi cần gì phải quật cường như vậy, chỉ cần ngươi nghe lời một chút, đem Lâu gia hương điển của chúng ta giao ra đây, ta liền nói tướng công tha cho ngươi một mạng, cũng có thể xin tướng công nạp ngươi làm thϊếp.

Ngươi nói như vậy còn không tốt sao?"
"Muội muội, ngươi đừng không biết điều như vậy chứ.

Ngươi xem, vì sự không biết điều của ngươi đã hại chết bao nhiêu người a."
Nữ nhân mặc hoa phục lại vỗ nhẹ lên mặt nàng, chỉ là vẻ giác khi chạm vào lại giống như là chạm lên băng, rét lạnh đến thấu xương.
Nhiệt độ cơ thể của một người làm sao có thể lạnh đến thế? Nhưng Thẩm Thanh Từ trước mắt chính là như vậy, thân thể của nàng ta giống như không có nửa điểm nhiệt độ, mặt không huyết sắc , cũng không có độ ấm.
" Muội muội, ta khuyên ngươi vẫn là đen hương điển cho tỷ tỷ đi.

Như vậy tỷ tỷ còn có thể giúp đại tỷ ngươi chuẩn bị một bức quan tài mỏng, làm cho nàng một nấm mồ.

Không đến mức để nàng sau khi sống sờ sờ bị thiêu chết rồi còn phải làm một cô hồn dã quỷ."

"Lâu Tử Nhân......"
Trong đôi mắt nàng không một có một tia bi ai, lãnh đạm đến mức làm người ta nghĩ nàng sẽ không thể hiểu đến được những đau khổ của nhân gian.
Lâu Tử Nhân sửng sốt, đột nhiên cười rộ lên: "Muội muội, có phải ngươi đã nguyện ý nói.

Đã lâu rồi ta không nghe được ngươi gọi tên của tỷ tỷ a.

Ngươi không phải yêu nhất là tướng công a.

Như vậy ta sẽ giúp ngươi được như ý nguyện." Khoé môi nàng khẽ nhếch lên, ngữ khí hơi trào phúng.
" Ngươi nói xem, sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì lúc trước ngươi cần gì phải như vậy đâu.

Nếu ngươi nói sớm, tướng công cũng không đến mức phải chặt đứt hai tay của ngươi, mà Bạch Trúc ở bên cạnh ngươi cũng sẽ không chết."
"Lâu Tử Nhân...."
Lại là một tiếng này, trong con ngươi thanh lãnh của Thẩm Thanh Từ cuối cùng cũng tụ lại ít thần sắc, nhưng rất nhanh lại biến thành trống rỗng.
Nàng nâng lên đoạn cổ tay đã mất đi bàn tay của mình, đặt trước mặt Lâu Tử Nhân: "Có phải ngươi cho rằng ta không có tay, liền sẽ không thể gϊếŧ chết ngươi?"
"Chính ngươi còn không tự hiểu lấy điều này sao? Còn phải hỏi người khác làm gì?"
Lâu Tử Nhân lại là xoa xoa đôi bàn tay của chính mình, sau đó tiến lên, ngón tay trắng nõn đặt ở trên thân cây lê lớn lên có hình thù kỳ lạ này.
"Cây này lớn lên cũng không tồi, hoa nở cũng thật đẹp, chính là....." Nàng ta ngẩng mặt lên, biểu tình trên khuôn mặt lập tức thay đổi, lộ vẻ dữ tợn.

"Muội muội, ngươi cũng nên biết là tỷ tỷ ghét nhất hoa lê.

Cho nên, ngày mai tỷ tỷ sẽ cho người chặt đổ nó.

Muội muội, ngươi có vui lòng hay không?"
Nhìn cây hoa lê trắng tinh trước mắt, Thẩm Thanh Từ liền vươn đoạn cổ tay gầy gò cụt ngủn của mình lên, một đoá hoa lê hoàn mỹ bỗng nhiên rơi trên đó.

Nàng đột nhiên cười.

Nụ cười của nàng với đoá hoa trắng tinh này giống nhau, nhạt nhoà, vô vị, trong suốt.
Nàng đem đoạn cổ tay của mình nâng lên, đem đoá hoa lê kia bỏ vào trong miệng.

Bỗng nhiên, không biết từ đâu bay đến một loại hương thơm kỳ lạ,làm mọi người đi qua tiểu viện đều muốn dừng chân.
"Thơm quá.

Đúng vậy, thơm quá."
Không biết là loại hương gì, tựa như mùi hoa lê, lại có mùi giống hoa mai, thoang thoảng như còn có mùi tuyết liên, nhưng mà lại có chút giống như không phải.
"Lâu Tử Nhân....." Đây là lần thứ 3 Thẩm Thanh Từ kêu cái tên này.

Nàng tự nhủ lòng mình phải nhớ kỹ điều gì, cho dù thành quỷ cũng không được phép quên.
"Ngươi thật sự cho rằng, không có tay liền thật sự không thể gϊếŧ người sao?"
Thanh âm sâu kín của nàng vang lên.

Lại không một ai biết, lúc này, một cánh tay khác của nàng cũng từ từ nâng lên.

Cánh tay này cũng đã bị chặt mất bàn tay, chính là không ai ngờ, ở bên trên đoạn cổ tay đã cụt lại lộ ra nửa đầu của một cái kéo.
Nửa cái kéo này như được mọc ra từ trong da thịt của nàng.

Nó và da thịt lớn lên cùng nhau, cùng căn cốt, huyết nhục của nàng như đã dung hợp vào làm một.
Lâu Tử Nhân thong thả, ung dung chính lý lại y phục trên người: "Nếu ngươi còn có thể gϊếŧ người, ta Lâu Tử Nhân sẽ làm đương kim hoàng hậu."
Kết quả, lời nàng ta còn chưa nói hết, liền cảm thấy tê rần trước ngực.
"A.........." Nàng ta thét chói tai, đồng thời cũng đem nữ nhân khô gầy phía trước đẩy ra.

Nữ nhân kia thân thể khô gầy giống như quỷ.

Bỗng đâu lúc này có cơn gió thổi về phía nàng ta.

Thẩm Thanh Từ lùi một bước, cơn gió thổi qua người nàng, mà nàng lúc này cũng đưa đoạn cổ tay ra đằng trước, làm lộ ra nửa cái kéo dính liền trên đoạn cổ tay cụt ngủn kia.
Ai nói không có tay thì không thể gϊếŧ người.

Nàng không biết Lâu Tử Nhân có làm hoàng hậu được hay không, chính là hiện tại nàng sẽ gϊếŧ ả.
"Người đâu, người đâu........".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play