“Đúng rồi, mang cho bổn vương phi một chút đồ ăn."
Bà sờ sờ bụng của mình, cảm giác trong bụng trống rỗng có chút đói.

Mà đã nhiều ngày trôi qua, đây là lần đầu tiên bà muốn ăn cái gì, cũng là có tinh thần tốt như vậy.

Quả thực đúng là Đỗ thái y nói không sai.
Kỳ thật bà không có bệnh gì, chỉ cần ngủ ngon, tự nhiên chứng bệnh liền sẽ từ từ tốt lên.
Đại quận chúa nghe nói mẫu thân muốn ăn, vội vàng kêu phòng bếp chuẩn bị không ít đồ ăn thanh đạm.

Rốt cuộc Tuấn vương phi đều rất lâu rồi không có ăn thứ gì cảm thấy ngon, cũng không có ăn được nhiều.

Nếu bây giờ ăn đồ ăn có mùi quá nồng hay quá mức dầu mỡ cũng không phải là cái gì tốt.

Vậy liền để người ăn đồ ăn thanh đạm là tốt nhất.
Tuấn Vương phi cuối cùng cũng có khẩu vị mà ăn xong một bữa cơm, cũng cảm giác được thân thể của chính mình tốt lên không ít.

Sau đó bà còn kêu người đỡ bà đi dạo bên ngoài một hồi, khí sắc trong nháy mắt cũng là chuyển biến tốt đẹp.

Chờ đến lúc Tiểu Tuấn vương biết đến, thấy bộ dáng này của vương phi, trong lòng mới thở dài nhẹ nhõm được một hơi.

Xem ra mẫu thân của hắn thân thể đã dần tốt lên rồi.
Chẳng những là ba cái quận chúa cho là như vậy, ngay cả Tuấn Vương phi cũng cảm giác chính mình đã mạnh khoẻ, chỉ cần hảo hảo tĩnh dưỡng mấy ngày, tự nhiên thân thể cũng sẽ càng ngày càng tốt lên.
Vì vậy đêm nay, đừng nói Tuấn vương phi, ngay cả những người khác cũng đều cảm thấy ăn uống ngon miệng hơn.

Từ trên là chủ tử cho tới người hầu ở dưới, ai cũng đều chân chính thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đặc biệt là quản gia, hắn quả thực muốn ôm rương mà khóc lớn một hồi.

Rốt cuộc Tuấn vương gia không cần phải đập bàn nữa.

Đã nhiều ngày bàn ngày nào cũng vỡ, khiến hắn bồi đi không biết bao nhiêu lượng bạc, lòng đau không thôi.

Nếu cứ như này khả năng là tiền để Tiểu Tuấn vương cưới vợ cũng đều sẽ tiêu hết a.
Buổi tối một ngày này, bọn họ cũng đều là chân chính thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chỉ là không nghĩ tới, Tuấn vương phi vốn dĩ vừa mới khoẻ lên, ngủ đến nửa đêm lại không an bình nữa.

Người lại giống như là mấy hôm trước, gặp ác mộng, ghê tởm, rồi lại nôn mửa.

Quả thực chính là làm cho Tuấn vương phủ lại được một phen gà bay chó sủa.

Bởi vì bọn họ nghĩ là Tuấn vương phi đã khỏi cho nên đêm nay cũng không nấu thuốc an thần nữa.

Hiện tại người lại tái phát, phòng bếp nơi đó lại là nấu nước, lại là tìm dược, vội đến người ngã ngựa đổ, quả thực đều là loạn thành một nồi cháo.
Đỗ thái y hơn nửa đêm lại bị người của Tuấn vương phủ lôi lại đây.

Một thân xương cốt già này của lão kém một chút nữa cũng muốn vỡ vụn luôn rồi.
Lúc lão vừa mới đi vào đã ngửi thấy trong phòng có một cỗ mùi hương thơm lạ lùng.

Tuy nói trong phòng có hương thảo dược của canh an thần, nhưng dù vậy ông cũng vẫn ngửi ra được.

Hắn đi qua đầu tiên là châm cứu cho Tuấn vương phi vài châm, nhờ vậy Tuấn vương phi cũng mới an tĩnh trở lại.

Chính là đây cũng không phải là cách lâu dài, chỉ có thể giải quyết nhất thời, không thể trị bệnh tận gốc được.
Hơn nữa không phải là tự nhiên ngủ say, cho nên đối với thân thể cùng tinh thần cũng là không có bất luận cái gì bổ ích.
“Đỗ thái y, này đến là chuyện như thế nào?” Đại quận chúa khổ sở khóc ròng nói, “Mẫu thân của ta ban ngày rõ ràng là đã tốt lên không ít, vậy mà vì cái gì mới qua nửa đêm lại thành ra như vậy?"
“Ban ngày?”
Đỗ thái y vội lên tiếng hỏi, “Lệnh đường hôm nay chính là đã thấy người nào?”
“Đúng vậy, thấy,” đại quận chúa đem sự tình tỷ muội Thẩm gia tới thăm đều nói hết.
"Vậy có phải trên người đôi tỷ muội Thẩm gia kia có chứa một ít hương hoa mai?"
Đỗ thái y cân nhắc qua đi, mới là hỏi.

Bởi vì thời điểm hắn tiến vào phát hiện nơi này như có như không có một sợi hương mùi hoa mai.

Không giống với mùi son phấn thông thường, mà giống như mùi hoa mai chân chính, thanh mát tự nhiên..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play