Vũ Thường ôm cậu vào bên trong, hai người điên cuồng trong sự hoang lạc. Y phục trên người cậu đã nhanh chóng vương vãi khắp nơi. Vũ Thường nhẹ nhàng bế cậu xuống nước, cảm giác ngâm mình trong nước sau chuyến đi dài đúng là rất thoải mái.
- Vũ Thường…ta muốn~~~…
- Ta cho ngươi hết…đã đến lúc chúng ta tạo em bé rồi.
Nhất Thiên mỉm cười, cậu ưởng ngực lên thành hình chữ s rất quyến rũ vì anh đang chơi đùa đầu ngực mình. Bên dưới của cậu không ngừng co thắt, tham lam nuốt lấy ngón tay của anh.
- Ưm…hhaaa…Không muốn ngón tay…
- Sẽ đau…
Nhất Thiên gương mặt ủy khuất nhìn anh, anh thật sự chịu thua cậu rồi. Gương mặt cậu bây giờ rất dâʍ đãиɠ, ngực lúc nào cùng ma xát vào ngực anh trông cậu đã quyến rũ còn quyến rũ hơn.
Vũ Thường chỉ nhếch miệng, anh giữ chặc lấy hai bên hông của cậu, một phát thật mạnh đâm vào tận sau bên trong.
- A…ưm…
- Có đau không?
- Không đau…huynh mau động đi…
- Cầu xin ta đi.
Vũ Thường đưa gương mặt gợi đòn phà hơn nóng vào tai cậu, Nhất Thiên lúc này như mất đi lý trí, cơ thể cậu nóng lên, gương mặt đã đỏ ửng khi nào, hơn thở cũng gấp gáp nhìn anh đưa ánh mắt van nài.
- Đại điện hạ…xin người hãy động đi…ta thực sự rất muốn…rất khó chịu…bên dưới cầu người chăm sóc…
- Được.
- Hha…hha…ưm…sâu quá…
- Sao? Ngươi sướng sao?
Nhất Thiên gật đầu rồi bám chặt lấy cổ anh, cả cơ thể cậu run lên vì sướng. Vũ Thường càng lúc càng mạnh bạo, hạ thân ra vào liên tục.
Anh cho cậu dựa vào tảng đá lớn, một chân gác lên trên cổ mình tay giữ chặt hông cậu rồi tiếp tục thúc mạnh.
Chất dịch trắng đục bên trong cậu bắn ra, cả cơ thể cậu dường như mất hết sức sống. Nhưng Vũ Thường đâu chịu để yên cho cậu, anh sốc cậu lên, một chân cậu vòng qua ngang hông một chân vẫn giữ trên cổ mình.
Vì anh biết như vậy anh sẽ tiếng vào sâu hơn tận nơi sâu nhất của cậu. Vũ Thường không vào ra một chỗ mà anh giống như đang thăm dò điều gì đấy.
- Aaaaa…đừng…chỗ đó…không…
- Hừ…đã tìm ra…
- Ưm…sướng…rất sướng…Vũ Thường…hôn hôn ta…
Vũ Thường vì chạm đến điểm g của cậu nên cậu càng cảm thấy sướng hơn bao giờ hết. Cậu ôm chặt lấy cổ anh mà hôn xuống, Vũ Thường cắn mạnh môi cậu đến bật cả máu.
Nhất Thiên đưa tay đến đầu ngực mình định tự thân vận động liền bị anh nắm chặt và đưa lên trên.
- Muốn tự làm sao?
- Rất ngứa…khó chịu…ưm…
Vũ Thường đưa môi mình đến gần đầu ngực cậu, anh gặm nhấm nơi đó, trêu đùa nó kiến cho cậu rên la to hơn.
Bên dưới cậu không biết đã ra bao nhiêu lần nhưng hình như anh chưa xuất thì phải. Nhất Thiên thấy lạ, nhìn xuống bên dưới nơi anh đang ra vào đưa gương mặt nghi ngờ hỏi anh.
- Bộ huynh đã có tuổi rồi sao? Sao ta không thấy huynh ra…hay huynh yếu rồi?
- Hả? Hừ…dám chê ta già và yếu, vậy thì ngươi muốn thử không?
- Không phải ta đang thử sao?
Vũ Thường bị lời nói của cậu khiêu khích, anh nhất bổng cậu lên, vừa di chuyển vừa động. Khiến nó vào tận cùng bên trong của cậu, cậu có chút đau nhưng kèm theo đó là suиɠ sướиɠ.
Anh đặt cậu lên một chiếc giường gần đó, một lần nữa đem sự mạnh bạo của mình giã nát khe nhỏ của cậu.
Nhất Thiên hai chân bám chặt vào hông anh, tay bám vào cổ, gục mặt lên vai anh mà tận hưởng. Cậu vì sự mạnh bạo như hung thần bên dưới của anh mà có chút đau, nhìn thấy bờ vai thái dương rắn chắc của anh không kiềm được mà cắn xuống.
Máu trên vai anh bắt đầu chảy ra, anh không những không thấy đau ngược lại càng thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Nhất Thiên bắt đầu dùng lưỡi mình liếm lên vết thương, tham lam mút lấy nó.
Cậu di chuyển dần xuống ngực anh, nhìn chúng có chút thèm khát rồi trực tiếp đẩy anh xuống giường, đè lên người anh. Thân dưới thì mặc anh tùy ý chơi đùa còn cậu chỉ chăm chú vào đầu ngực căng to vì cơ bắp rắn chắc kia của anh.
Cậu hết nén bóp chúng thì trực tiếp đưa miệng mình đến ngặm nhấm chúng. Vũ Thường có chút rùng mình nhưng anh lại thấy hưng phấn đành thúc đẩy nhanh hơn dự định rồi tống hết những gì đã chuẩn bị vào tận cùng bên trong của cậu.
Ở một diễn biến khác chỗ Bình tỷ, Thẩm Ly lần đầu được nhìn thấy trẻ con, y rất vui và đã xin cô cho mình tập bế Niệm Niệm. Bình tỷ nhìn đôi mắt biết cười nhưng trong đó chứa toàn nổi u buồn, cô rất tò mò.
- Thẩm Ly, đệ đã từng xảy ra chuyện gì sao?
- Sao ạ?
- Ta có chút thất lễ nhưng nhìn vào đôi mắt của đệ ta cảm nhận được đệ đã trãi qua chuyện gì đó rất kinh khủng.
- Chuyện này…
Thẩm Ly cuối mặt khi nghe Bình tỷ hỏi như vậy, bên ngoài bỗng có tiếng nói vọng vào làm cho y giật mình thôi không liên tưởng đến chuyện đó nữa.
- Bình tỷ…Bình tỷ…Nhất Thiên về rồi sao?
- Nghi tỷ, Ngự tỷ, hai người tin tức cũng sớm quâ đấy.
- Thằng bé đâu rồi…ta muốn gặp nó.
- Đang bận, có lẽ phải trưa mai chúng ta mới thấy mặt nó được.
- Ồ…ra vậy…
Hai người ồ lên khi nghe Bình tỷ nói cậu đang bận, Nghi tỷ nhìn lại chỗ Thẩm Ly có chút cau mày vì đây là lần đầu cô thấy người lạ trong phủ điện hạ.
- Đây là…
- Đệ là Hà Thẩm Ly…là Nhất Thiên ca ca đã đưa đệ về đây…
Thẩm Ly gương mặt căng thẳng đứng dậy cuối người nói to tên mình. Ba người có chút ngạc nhiên vì phản ứng đó của y nên đã phá lên cười.
- Ta đâu có ăn thịt đệ đâu mà đệ phản ứng đến vậy. Ngồi đi.
- Vâng.
Bình tỷ như nhớ lại câu hỏi lúc nãy của mình, cô quay sang Thẩm Ly đẩy đĩa bánh đến cho y rồi mới mở lời.
- Đệ vẫn chưa nói cho ta biết.
- Đệ…
- Nếu như khó nói thì thôi, ta không muốn ép đệ đâu.
- Đệ thật ra là ngũ hoàng tử Thái An quốc, là con của tỳ nữ nên từ khi sinh ra đệ đều bị nhốt trong lãnh cung. Đến năm năm tuổi thì mẫu thân đệ mất, đệ một mình sống trong nơi rộng lớn ấy. Đến năm bảy tuổi thì bị chính bốn ca ca mình hãʍ ɦϊếp, cho đến năm mười bốn tuổi…đệ bị chính cha mình giam cầm như một thú cưng. Ông xem đệ là nơi để trút dục, ông ta còn tàn nhẫn hơn cả thứ gì hết…ép đệ phải tự mình dâng mình cho ông ta vui đùa…cho đến khi Nhất Thiên ca ca cùng người của huynh ấy tiến đánh hoàng cung, thì lúc đó đệ mới thực sự được giải thoát.
- …
Ba người nghe y kể lại tất cả những gì đã trảu qua không cầm được cảm xúc. Ngự tỷ đến bên y ôm y vào lòng mà an ủi, Thẩm Ly lần đầu nhận được hơn ấm khác ngoài cậu thì lại bật khóc.
- Được rồi…không sao, từ giờ chúng ta sẽ là người thân của đệ. Phủ điện hạ là nhà của đệ, nếu như Nhất Thiên bắt nạt đệ đệ cứ đến Nguyệt tử lầu, nơi đó luôn rộng cửa chào đón đệ.
- Đa tạ mọi người. Đệ lại có thêm người thân rồi…đệ rất vui…
Thẩm Ly cười tít mắt, y đứng dậy định chạy đi tìm Nhất Thiên muốn cho cậu biết bất ngờ này. Ba người nhìn y đứng dậy định rời đi thì Nghi tỷ đã nắm tay ngăn y lại.
- Đệ định chạy đi đâu?
- Ra sau nhà chỗ vườn rau.
- Là gì?
- Đệ muốn cho Nhất Thiên ca ca biết chuyện này.
Ba người nhìn nhau rồi phá lên cười, Nghi tỷ nắm tay y ấn y ngồi xuống lại ghế. Cô cố nhịn cười rồi mới nói cho y biết.
- Hiện tại Nhất Thiên đang rất bận, không thể gặp được.
- Sao ạ? Huynh ấy bận gì ạ?
- Bận đánh nhau với Vũ Thường, sớm nhất cũng là trưa mai chúng ta mới gặp được đệ ấy.
- Vậy sao. Vậy sao tỷ lại biết là huynh ấy rất bận, mà đánh gì đến tận trưa mai luôn vậy.
- Đệ…không nên biết, biết nhiều sẽ không tốt. Chuyện đó chúng ta đã quen rồi.
Thẩm Ly vẫn không hiểu ba người đang nói gì, nhưng y vẫn nghe lời họ đành ở lại đây cùng mọi người ăn bánh nói chuyện chờ cậu quay lại.