Thời gian Nhất Thiên ở lại nơi này cũng đã tròn một thánh, ba tháng trôi qua khi cậu đem quân đi đánh sứ người. Cũng là ba tháng cậu không hề hay tin gì ở quê nhà.
Sáng hôm nay cậu cảm thấy trong người có chút khó chịu, nó cứ bồn chồn và cảm giác rất khó tả. Cảm giác này rất giống khi cậu nghe tin anh gặp nạn, như đoán được sẽ có chuyện không may xảy ra một lần nữa.
Nhất Thiên không chút do dự, cậu đã đi tìm mọi người và muốn nói với họ một chuyện.
- Tất cả đã đến đủ rồi phải không?
- Nhất Thiên, huynh có chuyện gì hay sao?
- Tiểu Tinh, ta muốn trở về. Ta có cảm giác rất lạ, nên muốn quay về gặp Vũ Thường.
- Sao?
Mọi người đều ngạc nhiên khi nghe cậu nhắc đến Vũ Thường, họ cũng như anh đã ba tháng hơn không hề nhận được tin tức gì của Vũ Thường.
Gia Uy có chút trầm ngâm, y hiểu cảm giác cậu đang mang, việc ở đây dù có chút bận rộn nhưng mình y cũng có thể làm được.
- Nhất Thiên, ngươi trở về đi. Mọi chuyện ở đây có ta là đủ rồi.
- Ngươi không nói thì ta cũng định nói. Ta sẽ trở về.
- Vậy huynh định khi nào lên đường?
- Lát nữa.
Thẩm Ly nghe cậu nói lát nữa sẽ đi thì tâm tình có chút sợ, y vô tình đưa ánh mắt lo lắng nhìn cậu rồi lại cuối đầu, tay nắm chặt góc áo vò lấy chúng.
Tiểu Tinh có chút buồn vì cậu sẽ trở về, nhưng cô đã lỡ hứa với A Tiêu sẽ ở lại giúp y nên không thể nào về cùng cậu được.
Nhất Thiên nhìn mọi người rồi mỉm cười, cậu không ngờ cậu trở về mà họ lại mang một bộ mặt như đưa đám gật đầu đồng ý với cậu. Nhất Thiên nhìn về chỗ Thẩm Ly rồi nhìn A Diệp, cậu lên tiếng.
- Thẩm Ly đệ sẽ về cùng ta chứ?
- Sao?
- Đệ có đi hay không?
- Đi. Đệ đi. Miễn là huynh cho phép, đi đâu cũng được.
- Tốt. Vậy ta, Thẩm Ly và sẽ trở về trước, hai người đi chuẩn bị đi, lát nữa chúng ta sẽ lên đường.
Thẩm Ly nghe nói cũng sẽ trở về cùng cậu thì vui mừng không tả, y nhanh chân chạy về phòng mình để thu dọn chút đồ.
Nhất Thiên nhìn theo cách Thẩm Ly chạy thì có chút buồn cười, cách y di chuyển khá giống với cách Nại Nại di chuyển lúc tròn lên.
Tiểu Tinh có chút ghen tị với Thẩm Ly cũng được trở về còn cô thì không, có chút không phục nên ngay lập tức giận dỗi nhìn cậu.
- Huynh…lại thiên vị cho Thẩm Ly?
- Biết sao giờ nếu để nó lại đây cũng đâu giúp ích gì cho mọi người.
- Huynh…Cho muội gởi lời thăm Bình tỷ và mọi người.
- Được. Cũng sẽ nhanh thôi, muội sẽ trở về cùng mọi người mà.
- Biết rồi. Huynh đừng nói nữa.
A Diệp trong lòng có chút không vui, anh đứng dậy rồi lặng lẽ ra ngoài. Anh đi đến chỗ căn phòng nhỏ bên trong có một nam nhân đang vui vẻ chuẩn bị đồ.
Anh có chút do dự rồi mở cửa bước vào, tay anh có cầm vật gì đó nhưng lại vội giấu ra phía sau. Anh tiến vào đứng chỗ cửa gọi tên y.
- Thẩm Ly.
- A…là huynh sao? Huynh mau vào đi.
- Là ta. Ngươi chuẩn bị tới đâu rồi.
- Không có nhiều, chỉ vài bộ y phục thôi.
- Vậy sao? Ta có này cho ngươi.
Thẩm Ly cười tươi nhìn anh khi anh đưa ra trước mắt y là một miếng ngọc bội. Nhìn nó đơn giản nhưng lại rất đẹp, đôi mắt y sáng lên vì lần đầu nhìn thấy nó.
- Đẹp thật. Huynh thật sự cho ta thứ quý giá này sao?
- Nó rất quan trọng với ta nên ngươi hãy giữ cẩn thận.
- Sao?
- Ta phải đi đây, ngươi mau chuẩn bị đi.
- A…
Thẩm Ly không hiểu sao anh lại cho y thứ quý giá này, nhưng y cũng nhanh tay đem nó đeo lên cổ mình cẩn thận rồi mới cầm tay nãi rời khỏi phòng.
Nhất Thiên đợi Thẩm Ly chuẩn bị mọi thứ rồi cả hai chào tạm biệt mọi người cùng lên đường trở về nhà.
Trên đường đi, Thẩm Ly hết nhìn chỗ này lại chạy đến chỗ khác, mọi thứ đối với y dường như đều là mới lại. Nhất Thiên đã mua rất nhiều đồ ăn cho y, nhìn y cứ cười xuất đoạn đường như vậy, cậu cũng an tâm phần nào.
Vì đường đi khá xa nên đêm xuống họ sẽ ngủ lại khách điếm hay ngủ trên xe không thì sẽ tìm một hang động qua đem trong đó.
- Phụ hoàng…đừng…đừng mà…đau lắm…con không…không muốn…
- Thẩm Ly…Thẩm Ly…mau dậy…
- Phụ hoàng…con sẽ ngoan…sẽ nghe lời người …đừng làm con đau nữa…
- Là ta, Nhất Thiên, đệ mau tỉnh dậy đi.
Họ rời kinh thành mấy đêm thì y rằng mấy đêm đó Thẩm Ly đều nằm mơ thấy ác mộng. Có lúc y sẽ làm trong vô thức, tự cởi bỏ y phục và tự hành hạ bản thân mình. Nhưng đến sáng y lại không nhớ gì cả, vẫn vô ưu vô lo cười xuất đoạn đường.
Nhất Thiên những lúc như vậy đều rất lo cho tình trạng của y, cậu chỉ biết ôm y vào lòng cố gắng an ủi y mà thôi.
- Ca ca…
- Đệ tỉnh rồi sao?
- Đệ lại mơ thấy ác mộng nữa sao?
- Không sao rồi, có ta ở đây.
Thẩm Ly như một đứa trẻ, y ôm chặt lấy cậu, cố tìm kiếm hơn ấm từ cậu rồi vỗ mình vào trong giấc ngủ.
Nhất Thiên nhẹ nhàng vỗ lưng cho y, như cậu đã từng là với Nại Nại và Niệm Niệm vậy. Cậu cứ như vậy chờ cho đến khi trời sáng.
Sáng hôm sau, hai người khởi hành rất sớm, đến trưa cùng ngày thì họ đã đến được kinh thành. Nhìn thấy cậu mọi người đều vui mừng hỏi thăm, tin cậu thắng trận đãng truyền về hơn một tháng trước, nhưng bây giờ họ mới nhìn thấy người thật.
Thẩm Ly vì bị vây quanh nên đã sợ hãi dường như muốn phát khóc, y đưa đôi mắt hoảng loạn nhìn cậu cầu cứu.
- Mọi người, đa tạ mọi người đã chia vui cùng ta, ta về đây là có chuyện nên xin phép đi trước.
Nhất Thiên nắm chặt tay Thẩm Ly đưa y thoát khỏi đám người kia một mạch đi đến phủ điện hạ. Đứng trước phủ, cậu cảm thấy rất hồi hộp và lo lắng, cố điều hòa lại nhịp thở cậu từ từ mở cổng bước vào.
‘‘Cạch’’
Cánh cổng lớn nặng nề mở ra, Nhất Thiên đôi mắt đỏ hoe nhìn khung cảnh bên trong. Bỗng từ trong nhà, một đứa trẻ chạy thật nhanh, nó vừa chạy vừa gọi lớn.
- Mẫu thân…là mẫu thân…người về rồi…
- Nại Nại …
- Mẫu thân…con rất nhớ người.
Nại Nại chạy đến trước mặt cậu, nó nhìn cậu thật lâu rồi bỗng òa lên khóc. Nhất Thiên ôm lấy nó bế nó lên, hai người cứ như vậy mà ôm nhau khóc.
- Con đã chờ người rất lâu…rất lâu…con thật sự rất nhớ người.
- Ta xin lỗi…là do ta…không phải ta đã về rồi hay sao?
- Vâng.
Nại Nại lau nước mắt, nhìn sang Thẩm Ly có chút mơ màng, nó chỉ tay vào Thẩm Ly hỏi cậu.
- Kia là ai vậy ạ.
- Là Hà Thẩm Ly, là người mà ta đã nhận nuôi.
- Vậy con phải gọi là sao?
- Cứ gọi Thẩm Ly là ca ca là được.
Nại Nại gật đầu rồi nó như nhớ ra gì đó, thằng bé vôi lôi cậu đi thẳng vào trong. Băng qua nhà chính rồi lại chạy đến một khu vườn lúc trước đã bỏ hoang phía sau.
- Phụ thân…Mẫu thân về rồi…về rồi…
Khu vườn không còn bỏ hoang như trước mà nó đã trở thành một vườn rau. Xung quanh được trồng rất nhiều Hồng Đào, bên trong khu vườn có một bóng người cao lớn đang xoay lưng về phía cậu.
Nhất Thiên bước tường bước nặng nhọc rồi không chịu được đã chạy nhanh về phía người kia, nước mắt không ngừng rơi.
- Vũ Thường…là huynh…có phải huynh không?
Nam nhân kia ngừng công việc của mình lại, từ từ đứng lên xoay người nhìn về phía cậu nở một nụ cười rất tươi.
- Mừng ngươi đã trở về, Nhất Thiên là ta.
- Vũ Thường…là huynh thật này…huynh đã tỉnh rồi…thật sự đã tỉnh rồi.
- Vất vả cho ngươi rồi.
Vũ Thường ôm cậu vào lòng, cậu bây giờ không muốn phải cố gắng mạnh mẽ gì nữa. Cậu bật khóc như một đứa trẻ, làm cho Thẩm Ly đứng gần đó cũng phải giật mình.
Nại Nại nhìn phụ thân và mẫu thân mình như vậy thì rất vui, nó đi lại nắm lấy tay Thẩm Ly rồi ra dấu im lặng. Nó dẫn y rời khỏi nơi đó, sau khi ra khỏi nơi đó nó mới lên tiếng giải thích.
- Đã lâu rồi đệ mới thấy mẫu thân như vậy, người đã vất vả rồi. Đệ đưa ca đi gặp Niệm Niệm và Bình tỷ.
- Niệm Niệm có phải đệ đệ của đệ không?
- Phải. Ca là Hà Thẩm Ly đúng không?
- Đúng.
- Vậy đệ sẽ gọi ca là Thẩm Ly ca ca nha.
- Tuyg đệ à.
Hai người cứ như vậy mà rời đi, để lại không gian yên tĩnh cho hai người anh và cậu. Nhất Thiên cứ ôm chặt lấy anh không buông, Vũ Thường cũng vậy, anh cuối xuống nâng gương mặt mà bấy lâu nay mong ngóng lên nhìn.
Nhất Thiên gửi thấy mùi hương nhẹ tỏa ra từ người anh thì không kìm được mà đã kiễng chân hôn lên môi anh.
Vũ Thường không ngạc nhiên gì mấy, anh vòng tay qua hông cậu kéo cậu sát mình hơn. Hai người cứ như vậy giữ vườn rau mà chìm đắm trong khoái lạc của nhau.
Vũ Thường sợ cậu sẽ không thở được nên đã buông môi cậu ra, ấy vậy mà Nhất Thiên không những không chịu mà trực tiếp bám vào người anh, hai chân cậu đã vòng vào hông anh làm điểm bám để tiếp tục nụ hôn kia.
- Ngươi…
- Ta muốn.
- Ta thua rồi. Ta cũng rất nhớ ngươi.
- Vậy thì cầu tướng công của ta mau…làm cho ta đau điiii~~~~~~
- Ngươi mới trở về còn mệt.
- Không muốn…
- Vậy là ngươi muốn được phạt?
- Ân…
Nhất Thiên gương mặt giận dỗi nhìn anh, bên dưới cậu không ngừng di chuyển để hạ thân mình ma sát với hạ thân của anh.
Vũ Thường thở dài bất lực vì tính bướng bỉnh pha chút dâʍ đãиɠ này của cậu mỗi khi cậu hứng tình. Vũ Thường vội đặt tay mình xuống đào của cậu nâng cậu lên, trực tiếp hôn xuống môi cậu, hai người lại điên cuồng hôn nhau anh vừa di chuyển vào phía sau vườn rau.
Nơi đây là một con suối do chính tay anh làm, bao quanh là tường núi giả. Không ai được phép đến nơi này nên anh đã nhanh chóng đem cậu đến đây, kiểu này anh phải phạt thật nặng cậu vì đã câu dẫn anh mới được.