Trường cấp ba mà Lăng Hiên theo học là một ngôi trường quốc tế có liên thông lên đại học, nơi đây quy tụ đa số những đứa trẻ giàu có ở thành phố B, giống như một giới thượng lưu thu nhỏ vậy.
Taxi đưa Giang Đình Phong chạy thẳng qua cổng trường to lớn, lại đi thêm một quãng đường khá xa nữa mới đến được cổng trong gần với khuôn viên. Giang Đình Phong ngồi trên xe thuận tiện quan sát kiến trúc nơi này một chút, không khỏi cảm thán đúng là trường quốc tế, vừa kết hợp cả nhân tạo và tự nhiên, có thể giúp cho học sinh trải nghiệm được nhiều thứ.
Có lẽ do hôm nay là ngày họp phụ huynh nên bãi giữ xe khá đông đúc. Hắn vừa xuống xe tiến vào bên trong đã thấy Lăng Hiên vai mang cặp sách đứng chờ.
Trông thấy hắn, cậu nhóc nở nụ cười tươi rói rồi chạy tới: "Anh dâu, em sợ anh lần đầu tới không tìm được lớp nên đứng chờ anh á."
Giang Đình Phong xoa đầu cậu, nói: "Vậy đi vào lớp thôi."
Hắn nhìn đồng hồ trong điện thoại, chỉ còn mười phút nữa là đến giờ, may mà bộ phim không quá dài để hắn đến kịp lúc.
Cả hai người một trước một sau cất bước đi. Ngôi trường này có tổng cộng tám tầng, Lăng Hiên học lớp mười một nên phải lên tầng sáu, từ ngoài sân cho đến khi vào trong thang máy, cậu nhóc vẫn luôn để lộ vẻ mặt vui vẻ.
Giang Đình Phong không khỏi tò mò: "Có chuyện gì sao? Em cứ cười miết vậy."
Lăng Hiên kéo dây đeo cặp, hí hửng đáp: "Tại vì đây là lần đầu tiên anh dâu đi họp phụ huynh cho em á. Em cũng không biết vì sao nữa, nhưng mà thích lắm."
Giang Đình Phong nhướn mày: "Hửm? Hay là do anh đi thì em sẽ không bị la như khi mẹ đi?"
Hắn đoán thầm như vậy, vì hầu hết đứa trẻ nào cũng sẽ có tâm lý lo lắng khi cha mẹ đi họp phụ huynh trở về mà, chỉ là không ngờ câu này lại đánh trúng tim đen của Lăng Hiên, cậu nhóc giật mình một cái rồi nhìn hắn cười gãi gãi đầu.
"He he, vậy anh nhớ là dù có chuyện gì cũng đừng nói cho mẹ nha."
Trông dáng vẻ hèn mọn hiếm thấy của cậu nhóc, Giang Đình Phong buồn cười trong lòng, mới làm bộ khoanh tay suy ngẫm.
"Em sẽ đãi anh một chầu bông lan trứng muối nhé!" Lăng Hiên như đứa trẻ mười tuổi lắc lắc tay hắn làm nũng, hình như cậu thật sự rất sợ bị mẹ trách phạt.
Thang máy "ting" một tiếng mở ra, Giang Đình Phong mới bảo: "Thôi không cần đâu, anh sẽ không nói cho mẹ."
Dứt lời đã thấy đôi mắt cậu nhóc trở nên lấp lánh vui mừng.
Lăng Hiên: "Anh dâu tốt nhất trên đời!"
Giang Đình Phong dở khóc dở cười lắc đầu, thầm nghĩ nếu như Lăng Hiên có đuôi thì hẳn là lúc này cái đuôi đó sẽ quay như chong chóng.
Nhắc đến chuyện đuôi, tự dưng trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Lăng Hàn với cái đuôi chó bông xù lúc nào cũng dựng lên cảnh giác mỗi khi ra khỏi khu vực an toàn là nhà mình. Sau đó hình ảnh chợt mất khống chế mà chuyển thành cảnh tượng Lăng Hàn dùng cái đuôi đó quấn lấy hắn kéo sát lại phía anh, gắt gao giữ chặt không cho hắn rời khỏi phạm vi với tay của mình.
Giang Đình Phong bị chính tưởng tượng của bản thân khiến cho giật cả mình, mới vội vàng chấn chỉnh tinh thần, cùng Lăng Hiên đi vào lớp học.
"Đuôi to cái gì chứ." Hắn lầm bầm.
Sau khi làm xong nhiệm vụ đưa hắn đến lớp, Lăng Hiên nói lời tạm biệt để chạy đi học thêm. Giang Đình Phong cứ thế họp phụ huynh cho cậu nhóc đến một tiếng sau.
.
.
Buổi tối hôm đó, Giang phu nhân như thường lệ gọi điện thoại hỏi thăm sức khỏe con trai, còn nói rằng tuần sau Giang lão gia có chuyến công tác đến thành phố B, bà cũng thuận tiện theo đến.
Giang Đình Phong ngồi trên giường mở video call với mẹ mình, nghe bà nói thế mới ngạc nhiên: "Mẹ sẽ tới đây ạ?"
Lâm Nhân cười gật đầu: "Phải, đem cho con mấy thứ lặt vặt với sẵn chào hỏi gia đình bên đó luôn ấy mà."
Mặc dù là bạn bè lâu năm nhưng cũng phải cảm ơn một tiếng vì đã cho con trai bà ở nhờ lâu như vậy.
Giang Đình Phong gật đầu: "Vâng, con sẽ nói cho mọi người biết."
"Con ở đó cũng hơn hai tháng rồi, đã quen chỗ chưa? Có bệnh vặt gì không?" Lâm Nhân quan sát hắn thông qua màn hình, lo lắng nói, "Sao trông con gầy hơn thì phải."
Giang Đình Phong đáp: "Con vẫn khỏe, cũng quen chỗ rồi, không có gì đâu mẹ."
"Vậy à." Lâm Nhân gật gù, "Vậy còn Lăng Hàn thì sao? Hai đứa sống chung có hòa thuận không?"
Giang Đình Phong đã lường trước được việc bà sẽ hỏi đến vấn đề này, mới thật thà trả lời: "Cũng khá tốt ạ."
Cùng lúc đó, Lăng Hàn trở về sau khi học tập ở thư phòng của Lăng lão gia, trông thấy hôn thê của mình đang gọi điện thoại với người nào đó, mới tò mò đi đến bên cạnh.
"Ô, là Lăng Hàn đấy à?" Lâm Nhân bên kia trông thấy người đi tới, mới thốt lên.
Giang Đình Phong quay đầu, thấy Lăng Hàn đứng sát bên mình, đang cúi người nhìn vào màn hình thì không khỏi ngạc nhiên: "Hôm nay anh xong sớm vậy?"
Lăng Hàn đáp: "Cha bận họp rồi nên cho anh về."
Nói xong còn quen tay xoa đầu hắn một cái, bảo: "Sắp mười giờ rồi, em chuẩn bị đi ngủ đi."
Anh để ý gần đây thời gian ngủ của hôn thê ngày càng ít đi mà thời gian rời giường cũng càng lúc càng sớm, trong lòng không khỏi phiền não, vì thế mới nghĩ ra cách bảo hắn đi ngủ sớm, có lẽ lên giường sớm thì sẽ có thể ngủ thêm được nhiều hơn.
Lăng Hàn bất ngờ làm hành động thân mật khiến Giang Đình Phong hốt hoảng, mới luống cuống liếc nhìn màn hình, trông thấy mẹ mình đang cười tủm tỉm.
"Ái chà, có vẻ hai đứa ở chung không tệ lắm nhỉ."
Mặc dù mới chỉ là bước xoa đầu thôi, nhưng câu nói quan tâm nhắc nhở của Lăng Hàn cũng đã thành công ghi điểm trong mắt bà.
Lăng Hàn nhìn qua, đoán được đây có lẽ là mẹ của Giang Đình Phong, mới lên tiếng thưa hỏi: "Con chào cô."
Lâm Nhân tươi cười hài lòng: "Chào con, hy vọng con chiếu cố cho con trai cô nhiều chút nhé."
Nói xong lại quay sang con trai mình dặn dò: "Thôi con đi ngủ đi, đừng cậy còn trẻ mà ham thức khuya đấy nhé, cũng đừng làm Lăng Hàn lo lắng. Tuần sau mẹ sẽ mang cho con một ít đồ bổ, nhìn bọng mắt của con hơi to rồi đó."
Giang Đình Phong vẫn còn đang bối rối không biết làm sao với hành động khi nãy của Lăng Hàn trước mặt mẹ, nghe thấy thế liền ngay lập tức ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, con biết rồi. Con tắt nhé, chúc mẹ ngủ ngon."
Sau đó nhanh chóng tắt call.
"Ôi trời cái thằng bé này."
Lâm Nhân bên này vừa giật mình vừa buồn cười, thầm nghĩ chắc là bây giờ con trai đang ngượng ngùng lắm. Bà đặt laptop lên bàn làm việc rồi nghiêng người nằm xuống ôm lấy chồng mình.
Giang lão gia vuốt vuốt tóc bà, bảo: "Nghe có vẻ như thằng bé sống bên đó cũng được nhỉ."
Lâm Nhân cười híp mắt: "Đúng vậy, nó với thằng nhóc Lăng gia có lẽ đã phải lòng nhau rồi, hồi nãy còn bày đặt xoa đầu nhau cho tôi cơ. Mặc dù mới có mấy tháng thì hơi nhanh nhưng mà như vậy cũng khá tốt."
Giang lão gia đáp: "Giờ tụi nhỏ nó nói chuyện hợp nhau là đã có thiện cảm rồi, nói chi tới việc ở chung mấy tháng, qua lại chạm mặt hoài thì thích là đương nhiên thôi, tôi còn lo tụi nó đều là con trai thì sẽ không ưa nhau kìa."
"Ừm ừm." Lâm Nhân cười gật gù.
Trở lại với hai người bị nói là mới ở chung mấy tháng đã có tình cảm, Giang Đình Phong lúc này đang trải mền ra chuẩn bị đi ngủ.
Đúng vậy, hắn thật sự nghe lời chuẩn bị đi ngủ.
Đã từng là một bác sĩ, Giang Đình Phong hiểu rõ tình trạng cơ thể mình hiện giờ, cũng tự đốc thúc bản thân cố ngủ nhiều một chút, nhưng đến nay hoàn toàn không thể cải thiện được. Mặc dù cách bắt hắn lên giường sớm của Lăng Hàn có hơi trẻ con và buồn cười nhưng cũng không phải là không được, biết đâu nó lại hữu dụng hơn việc động viên tâm lý thì sao.
Hắn vừa suy nghĩ vu vơ vừa trải xong chăn gối, ngay lúc nằm lên thì Lăng Hàn cũng tắt đèn phòng rồi trèo lên theo.
"Ngày mai anh theo cha vào công ty." Anh quen cửa quen nẻo kéo hắn vào lòng.
Giang Đình Phong giãy dụa dịch ra một chút, mới "ừ" một tiếng.
Lăng Hàn nói tiếp: "Mọi thứ ở thời đại này đối với anh mà nói thật sự quá xa lạ, quá mới mẻ, nhưng mà anh sẽ cố gắng thích nghi với nó."
Đợi đến khi anh có thể sống ở nơi này một cách thành thạo và suôn sẻ rồi thì sẽ có thể chú tâm vào chăm sóc cho vị hôn thê của mình.
Giang Đình Phong nằm quay lưng với Lăng Hàn, nghe anh nói thế thì bất chợt nhớ đến việc lúc hai người đi xem phim hồi sáng, mới vội xoay người đối mặt với anh.
"Sao vậy?" Khoảng cách hai người khá gần, Lăng Hàn đột nhiên hơi lúng túng.
"Anh." Ánh mắt Giang Đình Phong nghiêm túc, "Anh không phải là Lăng Hàn, đúng không?"