Mãi Mãi Không Quên

Chương 3: Tiểu Tam Vô Liêm Sỉ(3)


1 năm


Tiểu Ái rời đi. Tiểu Châu cúi đầu xem sấp ảnh cô ta đưa. Giây sau mắt cô trợn tròn. Đây...đây...là ảnh giường chiếu mà. Hơn nữa cả thân thể trần truồng của người phụ nữ và người đàn ông đều không bị làm mờ mà cực kì rõ nét. Không phải anh ghép, không phải photoshop mà là ảnh thật 100%. Mỗi tấm ảnh là một người đàn ông khác nhau. Duy người phụ nữ là cùng một người.
 Không ai khác chính là A Mỹ.

 Vốn biết cô ta không phải loại phụ nữ tốt đẹp nhưng khi xem những tấm ảnh này, Tiểu Châu còn bất ngờ tới mức há hốc miệng sửng sốt. Nếu như anh hai cô mà xem được...thì liệu chịu nổi cú sốc này không?

Cũng không thể không nói nữ nhân này quả thật bỉ ổi lên giường với bao nhiêu người đàn ông vậy mà còn mặt dày nói anh hai mình ngoại tình. Cô gái Tiểu Ái đó thực có bản lĩnh có thể tìm ra những tấm ảnh này chứng tỏ cô ta có thủ đoạn.

 Trong lúc cô trầm tư suy nghĩ Trình Viễn đã tỉnh lại. Anh ngồi dậy thấy em gái ngẩn ngơ ánh mắt nhìn xa xăm không biết đang nghĩ gì trong tay lại cầm sấp ảnh. Anh giật lấy sấp ảnh từ tay Tiểu Châu rồi cắm đầu xem. Càng xem sắc mặt anh càng khó coi. Hết trắng bệch lại xanh lét. Anh như chạm vào thứ đồ gì đó cực kì dơ bẩn vội ném nó đi. Hai mắt trợn to há hốc miệng đôi mắt đỏ lừ. Tiểu Châu chợt bừng tỉnh. Nhìn sắc mặt tối sầm của anh hai. Nhìn sấp ảnh dưới nền nhà. Cô không biết nói gì cho phải đành lặng lẽ ra ngoài.

Đến trước cửa bệnh viện cô nghe tiếng cãi nhau rất to. Đôi chân cô khựng lại nhìn về phía đang phát ra âm thanh kia. Là Tiểu Ái, trên tay cô ta còn cầm rỏ hoa quả. Người đang tức giận mắng cô ta là bạn thân cô ta. Lý Tương giật rỏ hoa quả trên tay Tiểu Ái xem sang một bên. Tiểu Ái khó hiểu nhìn Lý Tương. Không biết thế nào Lý Tương đã tát cô ta. Vậy mà cô ta cứ như không cảm nhận được gì như người sắt không biết đau. Cô ta cúi đầu xuống không nói một lời. Lý Tương dáng vẻ bất lực kéo tay cô ta rời đi. Xem toàn cảnh này suy nghĩ nảy lên trong đầu Tiểu Châu là:

Cô ta cướp người yêu bạn thân mình nên bị đánh ghen chăng?

Song, Tiểu Châu không quan tâm lắm. Tìm đại một chỗ nào đó ăn lót dạ rồi mua thêm cháo đem về cho Trình Viễn. Nhưng khi bước vào phòng lại chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Tiểu Châu lo lắng tìm khắp nơi nhưng không ai gặp anh cả.

Ở một bên khác, Trình Viễn đứng trên sân thượng của bệnh viện, dựa người vào lan can chẳng biết nghĩ gì chỉ trầm tư hút thuốc. Không biết từ đâu và từ khi nào Tiểu Ái xuất hiện, cô ta học theo anh cũng dựa cả người vào lan can. Cô ta lẳng lặng ngắm bầu trời đầy sao, rốt cuộc cũng mở lời:

"Vì một người không đáng mà hành hạ bản thân mình như vậy có xứng không ? Có xứng với người đã sinh ra anh? Có xứng với người đã cứu anh?Người ta không yêu mình thì hãy tự yêu lấy bản thân mình. Thế giới này nào có tình yêu vĩnh cửu, nào có cuộc tình vĩnh hằng. Anh còn rất may mắn đó...Sau này, anh sẽ hiểu lời tôi nói hôm nay..."

Dừng một chút cô ta tiếp tục nói:

"Anh biết không...theo tôi trong tình cảm đau nhất không phải bị người mình yêu phải bội, không phải là yêu nhau mà không thể đến được với nhau. Đau nhất...là âm dương cách biệt."

"Anh còn trẻ còn chưa chứng kiến được nhiều về sự ác độc của con người, của thế giới này. Anh nên bỏ cái suy nghĩ dại dột trong lòng mình đi. Anh có tìm thấy cô ta, có giết chết cô ta thì cũng đồng nghĩa với việc anh hủy hoại cả đời anh. Anh đừng nghĩ rằng trong đầu anh hiện tại đang nghĩ gì tôi không biết. Mạng của anh hiện tại không phải của riêng anh. Cuộc sống của anh hiện tại cũng không thuộc về anh nữa rồi. Anh trước khi suy nghĩ giết xong cô ta anh sẽ tự sát thì anh hãy nghĩ kĩ đi mạng của anh là do ai cứu. Tim của anh hiện tại là ai ban. Đôi mắt của anh là do ai cho. Anh không chỉ sống cho anh mà còn sống cho người đã hiến chúng cho anh."

Càng nói giọng cô ta càng lạnh, cô ta nhìn anh một cái rồi quay người rời đi. Ra đến bên ngoài tiếng vỗ tay vang vọng. Lý Tương dựa người vào tường cười như không cười nhìn cô ta:

" Khuyên người ta hay gớm nhỉ? Sao? Lương Tiểu Ái. Không, phải gọi là đồng chí Lương chứ. Cậu khuyên người ta tốt như thế sao không khuyên mình luôn đi. Ái Ái à, cậu đường đường là một bác sĩ quân đội hiện tại sao lại thành ra thế này hả? Trở thành một con người hèn mọn, ích kỉ, không có liêm sỉ, tôn nghiêm theo đuổi một người đàn ông đã có người yêu. Cậu làm vậy đáng không ?"

"Đáng! Tất cả đều xứng đáng. Được ở bên anh ấy, hết thẩy đều xứng đáng."

"Ái Ái à, anh ta không..."

"Cậu đừng nói nữa mình không muốn nghe."

****

Sau khi nghe Tiểu Ái khuyên Trình Viễn đã bình tĩnh trở lại. Tuy không hiểu vì sao cô ta lại biết nhiều chuyện như vậy. Song, anh cũng không quá quan tâm. Tuy nói buông bỏ nhưng thỉnh thoảng khi nghĩ đến chuyện đó lòng anh vẫn đau ẩm ỉ. Vì vậy anh tập trung vào công việc hơn. Muốn mượn công việc để quên đi A Mỹ, quên đi đoạn tình cảm này. Tiểu Ái vẫn ở bên anh như vậy. Một năm....hai năm...rồi ba năm trôi qua.

 Anh cũng đã dần quen với sự hiện diện của cô ta. Cô ta rất kì lạ, ít nói, gần như không bao giờ cười cũng không bộc lộ cảm xúc của mình. Như ba năm nay cô ta vẫn luôn ở bên cạnh anh, chăm sóc anh, quan tâm anh theo cách riêng của cô ta. Anh...đã động lòng rồi. Muốn cùng cô ta thử xem sao. Nhưng anh đã vô tình nghe được cuộc đối thoại của cô ta và bạn thân cô ta.

"Ái Ái, cậu...sẽ không yêu Trình Viễn chứ?"

"Yêu? Sẽ không đâu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play