Trải qua trò khôi hài vừa rồi, Cố Thanh Âm cũng không có tâm trạng để tiếp tục đi dạo chợ.
Nàng trực tiếp đi về Cực Nhạc Cung, đúng lúc gặp Diệp Phong muốn đi ra ngoài, Diệp Phong thấy kỳ quái hỏi: "Sư muội, "Sư muội, ngươi trở về sớm vậy?
"Ừm!" Cố Thanh Âm uể oải ỉu xìu trả lời.
Đột nhiên, Cố Thanh Âm bỗng dưng nghĩ đến cái gì đó, bắt lấy tay áo Diệp Phong, hỏi: "Sư huynh, sư phụ có ở đây không?"
"Ngươi muốn tìm sư phụ làm gì?" Diệp Phong vẫn chưa biết đến trò khôi hài "nhận con", hắn suy tư một chút hỏi: " Hồi trước cũng đâu có thấy ngươi quấn lấy sư phụ như vậy đâu, vừa nãy sư phụ mới bảo ta, nàng muốn bế quan một thời gian, bảo ngươi không cần đến tìm nàng."
Cố Thanh Âm: "......" Sư phụ của nàng thật đúng là đoán chuẩn như thần a!
Nàng thở dài, tức khắc cảm thấy không còn thú vui gì trên đời, hỏi: "Sư huynh, ngươi có biết nơi nào tu sĩ có thể nhảy xuống là chết được không?"
Diệp Phong: "......??? Ngươi muốn làm gì đây?"
.......
Cố Thanh Âm chỉ muốn hỏi một chút thôi.
Nói đùa sao?!
Nàng không dễ dàng gì mới nhặt lại được một cái mạng để sống lại, làm sao có thể tìm chết được.
Liền tính là có biến thành chó, nàng cũng muốn cố mà sống!
Lúc này nàng đang ngồi ở một vách núi cạnh Cực Nhạc Cung, nơi này hiếm khi có người đến, cỏ dại mọc thành đám, côn trùng kêu vang từng hồi.
Nhưng mà chỗ tốt của nơi này chính là không có người, ít nhất Cố Thanh Âm cũng có chỗ yên tĩnh để trốn.
Nàng lấy linh rượu vừa mới mua ở trong túi ra, muốn học theo giống những "Tiên rượu" trong phim điện ảnh mà nàng xem, ngửa đầu đổ rượu xuống.
"Khụ khụ khụ!!!" Rượu vừa vào miệng, Cố Thanh Âm đã không chịu được nồng độ cao của rượu, lập tức không có hình tượng mà phun rượu ra khắp nơi.
"Sư muội, ngươi ở chỗ này làm gì vậy?"
Ngay lúc Cố Thanh Âm đang cảm thấy may mắn khi không có ai phát hiện bộ dạng hiện tại của nàng thì Diệp Phong từ phía sau đi ra, hắn giật lấu bầu rượu trong tay của Cố Thanh Âm, sau đó nhìn nhìn bộ dạng hiện tại của nàng, không chắc chắn hỏi: " Sư muội, không phải là ngươi thật sự nghĩ luẩn quẩn đấy chứ?"
"Khụ khụ khụ!" Vốn dĩ Cố Thanh Âm đã dừng ho khan, bị Diệp Phong dọa như vậy, lại bắt đầu ho khan.
Nàng cướp lại bầu rượu trong tay Diệp Phong, mồm miệng không rõ mà nói: " Tiểu tiên nữ không việc, không cần ngươi lo!"
Diệp Phong ngồi xuống, hắn xoa xoa đầu Cố Thanh Âm, coi nàng như trẻ con, "Sư muội, ngươi có tâm sự gì thì có thể nói cho sư huynh nghe."
"Không nói cho huynh." Cố Thanh Âm quay đầu đi!
Nàng cũng không phải là ngốc a, những việc này càng ít người biết thì càng tốt.
"Ừm....." Diệp Phong khẽ thở dài, hắn âm thầm cảm thán nói, quả nhiên là trưởng thành a.
Chẳng qua.....
"Sư muội, có phải ngươi ở trong bí cảnh Ngân La......"
Vừa nghe đến mấy chữ bí cảnh Ngân La này, chuông cảnh báo trong lòng Cố Thanh Âm vang lên, nàng vội vàng cắt đứt lời nói của Diệp Phong, nói: "Sư huynh, không phải lúc nãy huynh mới ra cung sao? Sao lại trở về nhanh thế."
Vừa nói đến cái này, Diệp Phong liền vén tóc, hơi có chút phong tao nói: "Là thế này, sư muội. Lúc nãy ta mới xuống chợ, nghe người ta nói là gần đây Ma nữ Linh Tê lại ra ngoài gây chuyện. Đã bắt đi vài người nam tu. Haiz, ngươi biết đấy, nam tu mà rơi vào tay của Ma nữ Linh Tê thì sẽ bi thảm đến cỡ nào rồi. Sư huynh ngươi tài mạo song tuyệt như vậy, chắc chắn là phải bảo vệ tốt bản thân rồi, cho nên ta quyết định sẽ không ra khỏi cửa trong thời gian tới."
(* phong tao: dáng dấp cử chỉ thanh tú đẹp đẽ)
Cố Thanh Âm: "....." Hắn nói như là đúng rồi, nói như là điều hiển nhiên vậy.
Được rồi, hiện tại Cố Thanh Âm đã nhìn ra.
Không biết xấu hổ chính là tuyệt học của sư môn bọn họ, người bình thường cũng chưa chắc đã học được.
Diệp Phong như là không nhìn thấy biểu cảm vi diệu trên mặt của Cố Thanh Âm, tiếp tục siêng năng nói: "Hồi trước ngươi còn nhỏ, ngươi hẳn là không biết a. 15 năm trước Ma nữ Linh Tê đã bắt không ít thanh niên tài giỏi tuấn tú. Ngay cả Phượng Nhất, người giỏi nhất có tu vi Trúc cơ kỳ của Vô Hạn Tông cũng chết ở trong tay nàng." Nói xong, Diệp Phong lại lắc lắc đầu, "Nếu không phải lúc trước Phượng Nhất chết ở trong tay nàng, hiện tại phỏng chừng cũng đã là Kim đan kỳ."
Ma nữ Linh Tê này, khi còn nhỏ Cố Thanh Âm cũng nghe qua không ít chuyện xưa của nàng.
Lúc ấy nàng ta tu vi là Kim đan hậu kỳ, cũng không biết là sử dụng thủ đoạn gì, bắt đi rất nhiều nam tu sĩ.
Nam tu sĩ bị bắt đi không thể nghi ngờ đều là có gương mặt suất chúng.
Các tông môn lớn cũng có đi tìm, nhưng Ma nữ Linh Tê này không biết là có biết được gì hay không, hiểu biết nhất là ảo thuật, che giấu và chạy trốn. Các tông môn lớn bao vây diệt trừ vài lần, đều để nàng chạy mất.
Nếu không phải Vô Hạn Tông Phượng Nhất chết ở trong tay nàng, Phượng Nhất là chắt trai của một vị Độ kiếp kỳ của Vô Hạn Tông. Lần đó Ma nữ Linh Tê đá phải cái ván sắt, chọc giận vị Độ kiệp kỳ đại năng kia, hắn tìm mấy tháng mới tìm được Ma nữ Linh Tê, sau khi đánh trọng thương Ma nữ Linh Tê thế nhưng vẫn để cho Ma nữ Linh Tê kia chạy thoát.
(* đại năng: là người toàn năng, có mọi khả năng, quyền lực to lớn)
Từ đó Ma nữ Linh Tê liền mai danh ẩn tích.
Có người nói, Ma nữ Linh Tê đã có được một cơ duyên to lớn nào đó.
"Ma nữ Linh Tê kia lại bắt đầu rêu rao bắt nam tu sao? Nàng không sợ vị đại năng kia của Vô Hạn Tông sao?" Cố Thanh Âm hỏi.
"Cách đây không lâu vị đại năng đó đã bế quan, nghe nói là muốn đi sâu vào Đại thừa kỳ."
Đại Thừa kỳ a.....
Cố Thanh Âm nghĩ nghĩ, Tu chân giới này của bọn họ cũng chưa có tu sĩ nào là Đại thừa kỳ a. Trách không được Ma nữ Linh Tê lại bắt đầu hoành hành, khả năng là cũng cảm thấy vị đại năng này sẽ ngã xuống ở của ải này đi.
Nhưng mà, chuyện này cũng có liên quan gì đến nàng đâu?!
Cố Thanh Âm vỗ vỗ cỏ dại tro bụi dính trên người, đứng lên, " Vậy được rồi, sư huynh. Ngươi ở đây đi, ta đi trước."
Cố Thanh Âm sợ Diệp Phong ở lại chỗ này cảm thấy nhàm chán, nàng ném bình linh rượu trong tay cho hắn, "Huynh có thể ở lại chỗ này uống rượu ngắm phong cảnh."
"Ê, sư muội!" Sau khi Diệp Phong cầm bình rượu thì sửng sốt, hắn hỏi: " Muội không ở lại uống cùng sao, muội đi đâu thế?"
"Ta đi ra ngoài đi dạo, ở chỗ nào buồn lắm." Cố Thanh Âm trả lời.
"Thế còn Ma nữ Linh Tê....."
"Ma nữ Linh Tê thì liên quan gì đến ta chứ!"
Cố Thanh Âm suy nghĩ, chắc là Ma nữ Linh Tê sẽ không thích cả nam cả nữ đâu nhỉ?
Nếu bắt nam tu, thế thì cũng không liên quan đến nàng.
.......
Hiện tại Cố Thanh Âm cảm thấy hối hận, phi thường hối hận!
Nàng suy nghĩ không đúng a!
Không đúng, đấy chắc là tin vịt được tung ra ở bên ngoài!
Ai mà biết được, Ma nữ Linh Tê này không chỉ bắt mỗi nam tu, thế nhưng đến cả nữ tu cũng không tha.
Nàng chỉ là đi ra ngoài dạo một chút, không để ý mà đi khá xa thôi mà, nhưng ai biết được lại trúng phải bẫy.
Lúc ấy nàng căn bản cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rõ chính mình không để ý mà đi đến một nơi hẻo lánh, sau đó thì không nhớ được gì nữa.....
Chờ đến lúc tỉnh táo lại thì đã ở trong một tòa địa lao hình tròn. Lúc nàng mới tỉnh lại, giả vờ nhắm mắt, nghe được một ít tin tức, nơi này chắc là có cấm chế, không thể dùng linh khí, đến túi Càn Khôn cũng không mở được.
"Nếu đã tỉnh rồi thì đừng có giả vờ nữa." Cố Thanh Ân mở mắt.
Nhìn về phía mấy người đàn ông đến sớm hơn nàng.
Cố Thanh Âm cảm thấy có thể là do số phận trêu ngươi, cũng có thể là do mấy người đàn ông này cũng ưu tú, cho nên bị Ma nữ Linh Tê để ý.
Nàng cũng không nghĩ đến, ở chỗ này, lại gặp phải mấy người đàn ông này.
"Ngươi cứ nhìn ta làm cái gì? Từ Lam Chi là người đầu tiên không chịu nổi ánh mắt này của Cố Thanh Âm, nhịn không được mở miệng.
Hắn cũng rất ngạc nhiên, Cố Thanh Âm là nữ tu mà sao lại bị bắt đến đây.
"Ngươi không nhìn ta thì sao biết ta nhìn ngươi." Cố Thanh Âm đứng dậy.
Nàng hỏi: " Ngươi đã tới đây mấy ngày rồi?"
"Liên quan gì đến ngươi?" Từ Lam Chi nhìn Cố Thanh Âm không vừa mắt, hừ lạnh một tiếng không trả lời.
"Ta 3 ngày, Bách Lý đạo hữu 2 ngày, Từ đạo hữu 1 ngày, ngươi thì vừa mới bị bắt đến đây." Hàn Dịch Phong vẫn luôn ở bên cạnh đột nhiên mở miệng.
" Người bắt chúng ta là Ma nữ Linh Tê sao?" Cố Thanh Âm không chắc chắn hỏi.
"Ừm." Hàn Dịch Phong trả lời nàng.
Cố Thanh Âm không hiểu tình huống này là gì, "Thế nàng bắt ta làm cái gì?"
"Có lẽ là nhìn ngươi không vừa mắt, bắt ngươi tới là để tra tấn ngươi." Từ Lam Chi đột nhiên mở miệng nói.
Cố Thanh Âm suy nghĩ, mình cũng không có làm gì đắc tội với Từ Lam Chi a, sao tên Từ Lam Chi này cứ phải sụ mặt với mình thế?!
Nàng hít sâu một hơi, nói: "Nếu mà nói đến tra tấn, nghe nói Ma nữ Linh Tê tra tấn nam tu mới là kinh khủng đấy. Từ đạo hữu phải cẩn thận bản thân mình hơn chút nhé!"
Vốn dĩ Cố Thanh Âm cũng định nhắc một chút đến chuyện của Phượng Nhất, nhưng mà nghĩ nghĩ lại thì Hàn Dịch Phong cũng ở đây, nàng không nói đến nữa.
"Ma nữ này mỗi đêm đều sẽ bắt một người để....." Bách Lý Mặc vẫn luôn im lặng đột nhiên nói chuyện.
Nghe vậy, Cố Thanh Âm xoay người sang nhìn về phía Bách Lý Mặc, "Bắt người để thị tẩm sao?"
Cách nói của nàng tương đối uyến chuyển, nàng sợ sẽ làm cho 3 người nam tu chưa hiểu việc đời này sợ hãi.
"Những người đó đều không thấy trở về." Bách Lý Mặc rũ mắt.
Nga..... Vậy không chỉ là mỗi thị tẩm thôi a.
Cố Thanh Âm cũng không biết tâm tình hiện tại của mình là gì, nàng cảm thấy nếu giờ mình "bỏ đá xuống giếng" thì cũng không tốt lắm. 3 người này đều là thiên tài tu tiên, thân phận, linh căn hay là tu vi đều tốt, bọn họ mất tích, chắc chắn là các tông môn và gia tộc đều bắt đầu đi tìm họ.
Nghĩ đến đây, Cố Thanh Âm liền cảm thấy bây giờ chính là lúc thể hiện để có được hảo cảm tốt của họ, nếu lần này mà lấy được hảo cảm tốt, vậy thì sau khi rời khỏi đây, chắc chắn bọn họ sẽ ngượng ngùng mà không muốn so đo vụ việc ở bí cảnh Ngân La với nàng nữa.... đúng không nhỉ?
"Khụ!" Cố Thanh Âm khụ một tiếng, "Có khả năng là vì những nam tu đó được ma nữ yêu thích, nên mới bị giữ lại làm nam sủng đi? Các ngươi đừng nghĩ nhiều như thế, chắc chắn những người ở ngoài cũng bắt đầu tìm các ngươi rồi, biết đâu không lâu nữa là có thể ra thoát ra ngoài rồi."
Vừa nói xong những lời này, 3 người đàn ông đều không hẹn mà cùng nhìn nàng.
"Ma nữ Linh Tê...... không có dễ tìm như vậy đâu." Hàn Dịch Phong mở miệng trước, " Trên người nàng ít nhất cũng phải có một món pháp bảo có thể trốn khỏi đại năng Độ kiếp kỳ."
Quả nhiên, bởi vì chuyện lúc trước của Phượng Nhất, Hàn Dịch Phong biết không ít chuyện của Ma nữ Linh Tê.
Lúc này Cố Thanh Âm không biết xấu hổ mà đến gần Hàn Dịch Phong, "Nga, thế thì theo như ngươi nói, đêm nay ma nữ kia sẽ lại bắt đi một người đàn ông đúng không?"
Hàn Dịch Phong không nói gì, nhưng mà nhìn dáng vẻ của hắn, Cố Thanh Âm cũng đã hiểu rồi.
Nàng quyết đinhn sẽ cứu vớt 3 người đàn ông này!!!!
Nàng lấy một con dao nhỏ ở trên eo của mình xuống, đưa cho Hàn Dịch Phong.
Hàn Dịch Phong khó hiểu nói: "Ngươi đưa cho ta cái này làm gì?" Người phụ nữ này không phải là muốn hắn lấy con dao nhỏ này đi giết Ma nữ Linh Tê đấy chứ?
Ai biết Cố Thanh Âm lại nói với ánh mắt đầy chân thành: "Đây là cho ngươi dùng để tự cung đó!"
(* Tự cung: là tự thiến đó >. **********************
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT