Nếu không phải có Phụng Ngôn chân quân ở đây, Cố Thanh Âm thật sự muốn tự đánh cho mình hai cái tát, đều tại cái miệng tiện của mình!
Có lẽ bởi vì Cố Thanh Âm quá sợ hãi và sốt ruột, mặt của nàng đều đỏ rần hết lên.
Phụng Ngôn chân quân lại tưởng là nàng thẹn thùng, hắn hạ thấp giọng, cố gắng ôn nhu nói: "Thanh Âm, cha không phải muốn nói cái gì đâu. Cha chỉ mong con có thể vui vẻ....."
"Ta...." Cố Thanh Âm lộ ra một vẻ mặt tươi cười còn khó nhìn hơn cả khóc.
Nàng có thể vui vẻ sao?
Nàng vui đến nỗi sắp khóc rồi.
Nhưng Phụng Ngôn chân quân hoàn toàn không biết ý nghĩ trong lòng của Cố Thanh Âm, hắn mang ý xin lỗi nói: "Thanh Âm, hồi trước là do cha không biết sự việc giữa con và Từ Lam Chi. Chuyện này là do cha sai, đáng nhẽ ta phải hỏi con trước...."
Phụng Ngôn chân quân không giỏi ăn nói, hắn rất muốn lấy lòng con gái của mình, muốn cho nàng những thứ tốt nhất mà hắn có.
Hắn nhìn nhìn Cố Thanh Âm, thử hỏi: "Thanh Âm, ngày mai ta sẽ mang lễ vật đi chào hỏi Từ chưởng môn của Tinh Túc Môn, ngươi có muốn...."
"Không cần!" Cố Thanh Âm cướp lời đáp!
Nàng thật sự sắp điên mất rồi, nếu Phụng Ngôn chân quân đi Tinh Túc Môn mà nhắc đến việc của mình và Từ Lam Chi. Nàng sợ sau đấy nàng liền phải nghênh đón Từ chưởng môn với Từ Lam Chi nữa mất.
Thế thì nàng còn có đường sống sao?!
"Cái gì ta cũng không cần! Thật sự đó!" Cố Thanh Âm hít sâu một hơi, nói: "Chân quân, chuyện của ta ngài không cần lo đâu! Ta không thích như thế!"
"Thanh Âm, cha......" Phụng Ngôn chân quân cũng không biết phải nói cái gì, hắn nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy bản thân không có vấn đề gì.
Chẳng lẽ là.....
Phụng Ngôn chân quân đột nhiên nghĩ đến, hắn hơi giật giật môi, có một chút không xác định lắm mà nói: "Thanh Âm, chẳng lẽ con muốn có cả 2 người luôn sao?"
Cố Thanh Âm: "......????"
Rốt cuộc thì điều gì đã khiến cho Phụng Ngôn chân quân liên tưởng như vậy a? Một người nàng cũng không muốn chứ nói chi là cả hai người! Lấy cả hai người vậy thì không khác gì ngày nào nàng cũng phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng sao?
Phụng Ngôn chân quân nhìn nhìn sắc mặt của Cố Thanh Âm ( thật ra là khiếp sợ ), càng ngày càng cảm thấy ý tưởng này là đúng rồi.
Giới tu chân trước nay đều lấy thực lực là đứng đầu, nữ tu có tu vi cao có mấy người nam sủng cũng là bình thường.
Nhưng mấu chốt chính là 2 người Từ Lam Chu và Thẩm Diễn Chỉ này.......
Phụng Ngôn chân quân trầm ngâm một lúc, hắn vẫn muốn tận lực thỏa mãn nguyện vọng của con gái. Hắn nói: "Thanh Âm, việc này cha không thể làm chủ..... Cha sẽ trở về hỏi ý của Diễn Chỉ, nếu Diễn Chỉ đồng ý, ta lại đến Tinh Túc Môn hỏi thăm."
Ngươi đừng hại ta a!
Cố Thanh Âm ở trong lòng hò hét!
"Chân quân, chân quân, không không không!" Cố Thanh Âm vội vàng từ chối nói: "Không được, hai người bọn họ đều không được! 2 người bọn họ dù là bất cứ ai ta cũng không muốn kết làm đạo lữ."
"Vì sao?" Phụng Ngôn chân quân cảm thấy rất kỳ quái.
"Ta.....Ta......" Hiện tại đầu óc Cố Thanh Âm rất lộn xộn, nàng "Ta" nửa ngày cũng không nói được lý do vì sao.
Đối với ánh mắt dò hỏi của Phụng Ngôn chân quân, Cố Thanh Âm cắn răng nói: "Bởi vì hai người bọn họ đều không phải người ta thích!"
"Vậy con thích người nào vậy?" Phụng Ngôn chân quân không thuận theo, không buông tha hỏi.
Lúc này Cố Thanh Âm bình tĩnh một chút, nàng kéo kéo quần áo của mình, nói ra lời nói của một tra nữ: "Bây giờ thì không rõ lắm, nhưng sau này sẽ có người tốt hơn. Ta không muốn vì một nam tu mà từ bỏ toàn bộ nam tu ưu tú khác."
Nói xong, Cố Thanh Âm chuyển người mà đi ra khỏi cái ngõ nhỏ này.
Nàng vẫn sợ sau khi Phụng Ngôn chân quân hiểu rõ thì sẽ cho nàng một nhát kiếm.
Thật ra Phụng ngôn chân quân bị lời nói này của Cố Thanh Âm làm cho giật mình rồi.
Hiện tại hắn thật sự khó hiểu! Phi thường khó hiểu!
...........
**************
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT