Không nói giỡn đấy chớ?

Cố Thanh Âm hít sâu một hơi, nàng nghi ngờ bản thân nghe nhầm rồi, nàng do dự một chút rồi hỏi: "Phụng Ngôn chân quân, ngài nói vậy là có ý gì?"

"Ngươi với Diễn Chỉ kết làm đạo lữ thì không còn gì tốt hơn rồi." Phụng Ngôn chân quân khẽ cười một tiếng, tâm trạng rất là vui sướng, "Đáng nhẽ cha sợ ngươi sẽ không đồng ý, nhưng mà hiện tại thấy ngươi khen ngợi Diễn Chỉ như vậy, 2 người các ngươi....."

"Chờ đã!" Cố Thanh Âm vội vàng đánh gãy lời nói của Phụng Ngôn chân quân.

Nàng sợ nếu Phụng Ngôn chân quân còn nói thêm gì nữa thì đến cả tên con của nàng với Thẩm Diễn Chỉ hắn cũng đều nghĩ ra rồi ấy chứ.

Ngươi vẫn là đừng nói đi, Phụng Ngôn chân quân thật đúng là đã nghĩ ra rồi đấy.

Cố Thanh Âm mím môi, khó hiểu hỏi: "Chân quân, những lời này ngài đã..... nói với Thẩm đạo hữu chưa?"

Cố Thanh Âm nghĩ, Phụng Ngôn chân quân này thật sự là không được bình thường. Nhưng mà Thẩm Diễn Chỉ lại bình thường a, hắn chắc chắn là sẽ không đồng ý đâu nhỉ?!

Nghe vậy, Phụng Ngôn chân quân đã hiểu, con gái nhỏ của hắn là đang lo Diễn Chỉ không đồng ý đây mà.

Xem ra hai người thật là tình đầu ý hợp a, đến lo lắng cũng đều lo lắng giống nhau.

Hắn trấn an nói: "Thanh Âm, ngươi yên tâm. Diễn Chỉ đều khen ngợi ngươi hết mức, nếu hắn biết ngươi đồng ý, chắc chắn sẽ rất vui mừng."

Cố Thanh Âm: ".......Ta......"

Cố Thanh Âm lập tức cũng không biết phải nói gì cho phải.

Nàng nghi ngờ cái người cha giả này của nàng đầu óc khác với người bình thường, nàng không nghĩ là Thẩm Diễn Chỉ sẽ đồng ý đâu.

"Chân quân, ta cảm thấy như vậy không tốt lắm." Cố Thanh Âm cũng không dám nói thẳng ra, rốt cuộc thì Thẩm Diễn Chỉ cũng là đồ đệ ruột của hắn, mà nàng lại là con gái giả của hắn mà thôi.

Nếu sau này bị vạch trần, thù mới hận cũ thêm vào, Phụng Ngôn chân quân không dùng kiếm chọc nàng thành cái sàng mới là lạ đấy.

"Ngươi cảm thấy không tốt ở chỗ nào?" Phụng Ngôn chân quân thật cẩn thận mà nói với Cố Thanh Âm.

"Chân quân, chuyện này ta không thể tự mình làm chủ được, ta còn phải xin ý kiến của sư phụ ta nữa!" Cố Thanh Âm chợt léo suy nghĩ, vội vàng nghĩ mà nói ra lý do.

Sau khi nàng nói xong thì nhìn thấy Phụng Ngôn chân quân đang trố mắt, vội vàng mà nói tiếp: "Chân quân, nếu không có chuyện gì nữa thì ta đây liền đi trước ạ."

Nói xong, Cố Thanh Âm chạy, tốc độ nhanh chưa từng có.

Phụng Ngôn chân quân: "......."

..........

"Lại đây."

"Sư phụ."

Cố Thanh Âm ngửi hương thơm ở trong phòng, mùi hương hôm nay khác hẳn mọi khi, không biết sư phụ lại điều chế mùi hương mới là gì.

Nàng đi đến phía trước, Chu Vũ Mị nhìn nàng một cái, nói: "Ngươi lại gần hơn nữa đi."

"Chuyện gì a, sư phụ." Cố Thanh Âm có chút không thể hiểu được tình huống gì.

Chờ đến khi Cố Thanh Âm đến bên cạnh Chu Vụ Mị, chu Vũ Mị dùng ngón tay chọc chọc cái trán của Cố Thanh Âm, gương mặt "hung ác" mà nói: "Ngươi được lắm a, hiện tại học thông minh rồi, cũng biết lấy sư phụ ngươi làm tấm gỗ để chắn rồi!"

Cố Thanh Âm vừa nghe lời này, liền biết Phụng Ngôn chân quân đã tìm đến sư phụ của nàng.

Nàng không nghĩ Phụng Ngôn chân quân sẽ chấp nhất như vậy, nàng chột dạ nói: "Sư phụ, việc này con không có chống được a!"

Cố Thanh Âm ngoan ngoãn kéo ống tay áo Chu vũ Mị, ngồi bên cạnh nàng làm nũng hỏi: "Sư phụ, Phụng Ngôn chân quân đã đến tìm ngài rồi ư?"

"Ừm."

"Vậy hắn nói gì với ngài vậy?"

"Không phải ngươi đã biết rồi sao?" Chu Vũ Mị liếc nàng một cái, "Ngươi chống không được thì lại đẩy đến chỗ ta ư."

Nghe vậy, Cố Thanh Âm cúi đầu, một bộ dáng áy náy.

"Nhưng cũng coi như ngươi thông minh!" Chu Vũ Mị duỗi tay gạt nhẹ tóc mai của Cố Thanh Âm, "Phụng Ngôn chính là một tên ngốc cứng đầu, ngươi không nói được hắn, để hắn tìm ta cũng coi như là ý kiến hay."



Biết sư phụ của mình không tức giận, Cố Thanh Âm mới yên tâm. Nàng thử hỏi: "Sư phụ, vậy người tống cổ Phụng Ngôn chân quân kiểu gì a?"

"A!" Chu Vũ Mị cười lạnh một tiếng, "Hắn nói với ta muốn ngươi và đồ đệ tốt của hắn kết làm đạo lữ, ta bảo hắn cút đi."

"Vậy hắn liền đi sao?!" Cố Thanh Âm khiếp sợ!

Không nghĩ tới sư phụ nàng lại lợi hại như vậy.

"Đương nhiên là hắn không muốn đi, nhưng vi sư có rất nhiều cách bắt hắn đi a." Chu Vũ Mị xoa xoa cái trán, nàng cảm thấy mấy ngày nay số lần nàng tức giận còn nhiều hơn so với mấy năm trước nhiều a.

Nàng nói: "Thôi, không nói đến hắn nữa, nhắc tới là thấy bực mình. Vi sư đưa đồ cho ngươi, ngươi cũng đi về nghỉ ngơi đi, vi sư cũng mệt mỏi rồi."

"Đồ gì ạ?" Cố Thanh Âm hỏi.

Vừa dứt lời.

Trong chốc lát toàn bộ động phủ đều rực rỡ lung linh ánh sáng, chói đến nỗi Cố Thanh Âm cũng không mở mắt ra được, chờ nàng quen dần, nàng nhìn thấy trong động phủ đều bị lấp đầy bởi kỳ trân dị bảo.

Cố Thanh Âm càng thêm giật mình rồi?!

Trong lòng bất an, run run rẩy rẩy mở miệng: "Sư phụ, có phải là do ta gây họa lớn nên người muốn đuổi con ra khỏi sư môn, mấy thứ này coi như là phí đuổi đi đúng không?"

"Ngươi nghĩ linh tinh cái gì thế?!" Chu Vũ Mị giận sôi máu, "Đây là lão cẩu Phụng Ngôn kia cho ngươi đấy."

"Cho con á?"

"Ừ, cho ngươi." Chu Vũ Mị vung tay lên, lại mang đống đồ lấp đầy động phủ này thu về.

Nàng cầm hai cái túi Càn Khôn đưa cho Cố Thanh Âm, "Trong này, một túi là mấy thứ bảo vật lúc nãy, một túi là linh thạch. Nếu ngươi còn cần cái gì thì có thể hỏi Phụng Ngôn mà lấy, đây là lão cẩu kia muốn cho ngươi."

"Con không lấy đâu!" Cố Thanh Âm xua xua tay.

Đùa sao, nàng cũng đâu phải con gái ruột của hắn đâu!

"Có gì mà không dám, ngươi cứ coi ngươi là con gái ruột của hắn là được."

"Nhưng mà....." Cố Thanh Âm vẫn có chút do dự.

"Không có nhưng nhị gì hết! Chuyện quan trọng nhất của ngươi bây giờ là phải tu luyện thật tốt. Những việc khác không phải nghĩ nhiều." Chu Vũ Mị giương mắt, "Chờ ngươi đến cảnh giới giống như lão ta thì không còn phải sợ hắn nữa. A..... có khi đến lúc ngươi đến cảnh giới đó thì Phụng Ngôn cũng đã không còn ấy chứ."

Cố Thanh âm: "....." Sư phụ nói có lý quá a, nàng cũng không biết phản bác thế nào luôn.

Sau khi Cố Thanh Âm cầm đồ, tâm sự nặng nề mà đi trở về.

Nàng cảm giác, cuộc sống những ngày sau của chính mình, sẽ không được yên bình.

.......

Nàng phỏng đoán quả nhiên không sai.

Cuộc sống của nàng thật không yên ổn.

Giống như hiện tại - -

"Cố Thanh Âm, ngươi thật là không biết xấu hổ!"

Cố Thanh Âm cảm thấy, hôm nay nàng ra cửa chắc chắn là không có xem hoàng lịch, nếu không thì sao nàng chỉ mới ra khỏi Cực Nhạc Cung đi dạo chợ, đã bị Từ Lam Chi ngăn cản.

Càng quan trọng hơn là, sao Từ Lam Chi lại đến đây?

Từ Lam Chi kéo nàng đến ngõ nhỏ, vậy là cũng không muốn bị người khác nhìn thấy.

"Ngươi bỏ tay ra!" Cố Thanh Âm hất tay của Từ Lam Chi, không vui hỏi: "Sao ta lại không biết xấu hổ hả? Ta cũng không có "cưỡng bức" ngươi đi!"

Bị Cố Thanh Âm nói như thế, mặt Từ Lam Chi đỏ bừng lên. Không biết là do thẹn thùng hay là tức giận.

"Ngươi có phải con gái hay không vậy? Những lời như vậy mà ngươi cũng có thể nói ra được!" Từ Lam Chi nghĩ, hắn cũng chưa thấy ai nói chuyện.... vô duyên như Cố Thanh Âm.

"Thì sao chứ, lời như vậy chẳng nhẽ chỉ có đàn ông có thể nói, phụ nữ không được nói sao?" Cố Thanh Âm mắt trợn trắng.

"Đàn ông cũng không có.... lớn mật như ngươi đâu!" Từ Lam Chi do dự một chút.

"Nga." Cố Thanh Âm không có kiên nhẫn dây dưa cùng Từ Lam Chi, nàng muốn ra khỏi chỗ này.



Còn chưa bước được nửa bước đã bị Từ Lam Chi kéo lại, "Cố Thanh Âm, ngươi mau nói rõ ràng cho ta."

"Nói cái gì cơ?" Cố Thanh Âm không kiên nhẫn hỏi.

Từ Lam Chi liếc Cố Thanh Âm một cái, hít sâu một hơi, "Ngươi nói, rốt cuộc là ngươi đã nói những gì để đả động Phụng Ngôn chân quân?"

"Đả động cái gì? Cố Thanh Âm xoa xoa cổ tay.

"Đả động Phụng Ngôn chân quân đồng ý cho ngươi với Diễn Chỉ kết làm đạo lữ!" Từ Lam Chi có chút nóng nảy, "Có phải ngươi đã nói hết những việc xảy ra ở bí cảnh Ngân La cho Phụng Ngôn chân quân, buộc Phụng Ngôn chân quân bắt Diễn Chỉ chịu trách nhiệm với ngươi hay không?"

Trời má, Từ Lam Chi này tưởng tưởng cũng quá lố quá đi.

Lúc trước, nếu không phải sư phụ của nàng nhanh trí thì hiện tại nàng đã bị chém từ sớm rồi. Ở đâu ra mà còn đồng ý cho nàng với Thẩm Diễn Chỉ kết thành đạo lữ chứ.

Nhưng mà......

Nhìn bộ dáng vội vàng hiện tại của Từ Lam Chi, Cố Thanh Âm liền nổi lên ý xấu.

Nàng thẳng tắp nói: "Ta nói thì sao? Ngươi quản được ư?"

"Ngươi..... Ngươi......" Từ Lam Chi ngươi nửa ngày, không nói ra được ngươi vì sao cái gì. "Ngươi không thể như thế! Ngươi với Diễn Chỉ rõ ràng là....."

Từ Lam Chi cắn cắn môi, hắn từ nhỏ đến lớn đều là kiểu người cao cao tại thượng, cho nên những từ ngữ dơ bẩn như vậy hắn muốn nói cũng không nói nên lời.

Mặc kệ Từ Lam Chi nói không nên lời thì Cố Thanh Âm chính là há mồm là nói, "Ta với Diễn Chi thế nào? Ngươi có ý gì đây?" Cố Thanh âm khẽ cười một tiếng, cố ý trêu Từ Lam Chi, "Nga.... chẳng lẽ ý của ngươi là do ta chỉ nói đến Thẩm Diễn Chỉ, không có nhắc đến ngươi, làm ngươi không vui sao?"

Nói xong, Cố Thanh Âm vỗ tay một cái, như là bừng tỉnh cái gì nói: "Hay là thế này đi, ngày mai ta đến Tinh Túc Môn bái phỏng, xin hỏi cha ngươi khi nào có thời gian rảnh. Ta liền nói cho cha ngươi biết, ta "cưỡng bức" con của hắn. Đến lúc đó, ngươi với Thẩm Diễn Chỉ ở trên lôi đài đấu một chút, ai thắng thì ta kết đạo lữ với người đó, ngươi thấy sao?

Từ Lam Chi giật mình rồi.

Hắn không thể tưởng được trên thế giới này còn có một người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy.

Nửa ngày hắn cũng không nói được lời nào.

"Ngươi, ngươi không biết xấu hổ!" Từ Lam Chi như là phí hết cả sức lực, lúc này mới nói ra được một câu.

Nói xong, Từ Lam Chi nhanh chân chạy khỏi ngõ nhỏ, cứ như là sợ Cố Thanh Âm ở đằng sau sẽ ngăn hắn lại vậy.

"Da mặt mỏng như thế, còn dám tìm đến ta để cãi cọ, thật không biết là ai cho hắn dũng khí này nữa."

Cố Thanh Âm có chút buồn cười mà nhìn bóng dáng chạy trối chết của Từ Lam Chi.

Nàng thỏa mãn, tâm tình buồn bực của mấy ngày vừa rồi cũng trở nên tốt hơn hẳn.

Đang lúc nàng chuẩn bị ra khỏi ngõ nhỏ thì trong nháy mắt có một bóng đen xuất hiện trước mặt nàng.

Cố Thanh Âm tập trung nhìn, này không phải là phụng Ngôn chân quân sao?!

Cố Thanh Âm: "....." Đù, xong rồi.

Khí thế lúc nãy cãi nhau với Từ Lam Chi của Cố Thanh Âm hiện giờ một chút cũng không còn, căng thẳng hỏi: " Phụng Ngôn chân quân đến khi nào vậy?"

Trời cao phù hộ!!!

Hãy để Phụng Ngôn chân quân không nghe được những lời vừa nãy của nàng đi?!

Phụng Ngôn chân quân mặt mày áy náy, hắn nhìn con gái kinh hách như gà con ở trước mặt, càng thêm đau lòng.

"Thanh Âm, con không cần sợ ta như thế đâu." Phụng Ngôn chân quân nói.

Cố Thanh Âm nghĩ thầm, ta có thể không sợ ngươi sao? Lần đầu tiên gặp mặt xém tí nữa là giết chết nàng rồi!

Cố Thanh Âm không lên tiếng, nhưng Phụng Ngôn chân quân đã nghe được cuộc đối thoại lúc nãy của nàng với Từ Lam Chi rồi.

Hắn biết, ở trước mặt người khác, con gái hắn lúc nào cũng lanh lợi hoạt bát ( có chút phóng đại đi @-@).

Hắn hít sâu một hơi, hỏi: "Thanh Âm, có phải con thích Từ Lam Chi hơn không? Nếu mà như vậy, ta liền đến Tinh Túc Môn gặp Từ chưởng môn để bàn chuyện."

Cố Thanh âm: "....." Buông tha ta đi mà, ta muốn tự sát!

****************

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play