Tối qua huyết chú phát tác, hắn ta đã đau tới mức sống không bằng chết, ngất đi mấy lần rồi tỉnh lại vì đau đớn.
Hắn ta cũng đã… tận mắt nhìn thấy những gì đã xảy ra trên núi Tuyết Phong và những ngọn núi khác.
Tiếc rằng hắn ta không dư thừa sức lực, bản thân còn khó bảo toàn, hoàn toàn không thể cứu người khác.
Vẻ áy náy còn thoáng hiện trên mặt Dịch Thần Phi.
Nếu không phải vì cứu hắn ta, các trưởng lão đã không tiêu hao nhiều chân khí như thế, từ đó… không thể trấn áp các thôn dân phát tác huyết chú.
Tối qua nàng nhìn thấy cảnh tượng thê thảm như thế, chắc hẳn trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Cố Thanh Hy dọn ghế ngồi bên cạnh giường, dịch chăn giúp Dịch Thần Phi.
“Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh rồi, sức khoẻ huynh không được tốt, nhất định phải chú ý nhiều hơn. Nhìn huynh gầy thế này, lát nữa ta sẽ kê thực đơn để Âm Nhi nấu cho huynh ăn”.
“Muội định đi à?”
“Vâng… Nhưng ta sẽ trở lại sớm thôi”.
Yên lặng.
Trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Dịch Thần Phi biết nàng muốn ra ngoài tìm Long Châu.
Đôi mắt dịu dàng có chút đau xót, khoé miệng hắn ta khẽ giật, nhỏ giọng bảo.
“A Hy, chuyện Long Châu không cần gấp gáp, tìm được là chuyện tốt, nếu không tìm được thì cũng thôi, nhiều năm qua mọi người đều đã quen rồi”.
Cố Thanh Hy lặng lẽ cười nhạo.
Loại chuyện này sao có thể quen được?
“Thần Phi đại ca, ta là người của Ngọc tộc, vậy còn nương ta đâu… Nương ta qua đời vì trầm cảm thật không ạ? Cố Thừa Tướng có phải là cha ta không?” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Những chuyện này ta cũng không rõ lắm”.
“Thế còn cha nương của huynh?”
Nghe vậy, khuôn mặt vốn đã tái nhợt của Dịch Thần Phi đột nhiên trắng bệch.
Hắn ta cúi đầu, đau khổ nhắm mắt lại.
“Xin lỗi vì đã hỏi đến chuyện đau lòng của huynh”.
Dịch Thần Phi ngước lên cười nhẹ: “Muội muốn biết thật ư? Thật ra thì nói cũng không sao cả”.
“Năm ta bốn tuổi, nương ta mang thai, cũng được tám, chín tháng như Ngưu thẩm. Vào ngày mười lăm, cha ta phát tác huyết chú, ông ấy đã giết nương ta khi bị mất lý trí. Tiếc là nương ta không được may mắn như Ngưu thẩm, bà ấy đã một thi hai mệnh, cha ta không chấp nhận được cú sốc này, ngày hôm sau đã tự tử trước thi thể nương ta, cho nên… Năm ta bốn tuổi đã mất cả cha lẫn nương, chính các trưởng lão đã nuôi ta khôn lớn”.
Đây là một chuyện rất bi thảm.
Nhưng Dịch Thần Phi lại kể nhẹ nhàng như thể chỉ đang nói về một chuyện vặt vãnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT