“Vì thế tất cả con dân Ngọc quốc đều trúng huyết chú, trăm nghìn năm qua, đời đời kiếp kiếp phải chịu đựng nỗi đau do huyết chú. Ngọc quốc vốn dĩ rất hùng mạnh, vì huyết chú mà người dân trong nước giảm qua từng thế hệ, đến nay… Haiz…”
Cố Thanh Hy không khỏi nhướng mày: “Tế tất cả người của Trần quốc? Vậy còn Thiên Phần tộc xuất hiện bằng cách nào?”
“Nữ ma đầu kia rất gian xảo, nàng ta để lại một nhánh huyết mạch thân tín nên con dân Trần quốc mới không chết hết”.
Nhắc tới nữ đế Trần quốc, mọi người đều cực kì phẫn nộ, chỉ ước rút gân, lột da nàng ta.
Cố Thanh Hy sụt sịt.
Vì ghen tuông mà đã tế cả thên hạ, thủ đoạn này thật độc ác.
“Ngọc quốc chúng ta cũng vì huyết chú nên thực lực giảm sút trầm trọng, sau này tiên hoàng sợ nước khác tấn công chúng ta nên đã tìm đến vùng đất thế ngoại này, thiết lập kết giới. Tiên hoàng của chúng ta có võ công rất cao, từ trăm nghìn năm qua cho đến nay vẫn không ai có thể phá vỡ kết giới”.
“Vậy còn nữ đế Trần quốc, nàng ta đã chết rồi sao?”
“Nàng ta đã bị tiên hoàng và tiên hậu giết, có điều… ngoại trừ Long Châu, không có cách nào có thể hoá giải huyết chú”.
Lục trưởng lão tạm dừng, đột nhiên nhìn sang Đại trưởng lão bằng ánh mắt cầu xin, giọng van nài: “Đại trưởng lão, hay ông cho ta ra ngoài tìm Long Châu thay lão Tứ đi. Mũi ta thính lắm, chỉ cần gần đó có Long Châu, ta nhất định sẽ ngửi thấy”.
“Thôi đi, mũi của ông trừ ngửi rượu thì còn có thể ngửi được cái gì? Ai không biết ông gặp rượu ngon là bắt đầu say, cho ông ra ngoài làm việc, cả tộc đều không yên tâm”.
“Lão Tứ, ông nói vậy là sai rồi, dù sao võ công của ta cũng cao hơn ông, với lại ta cẩn thận hơn ông. Trước đây ông ra ngoài nhiều lần mà ngay cả bóng dáng của Long Châu ông cũng không tìm được, ta vừa ra ngoài một lần đã phát hiện tung tích của viên Long Châu thứ tư, ông không thể phủ nhận điều này đâu”.
“Ông…”
Đại trưởng lão đang im lặng đột nhiên lên tiếng: “Lão Lục cũng đi cùng đi”.
“Đa tạ Đại trưởng lão”.
Trong một ngôi nhà tre nhã nhặn.
Cố Thanh Hy đến thăm Dịch Thần Phi, nàng vốn định nhìn lén hắn ta một chút rồi đi, nhưng không ngờ hắn ta đã tỉnh.
Sắc mặt Dịch Thần Phi tái nhợt, mái tóc bạc trắng vô cùng nổi bật trong rừng tre xanh ngắt um tùm. truyện
Dù sức khoẻ đang yếu nhưng hắn ta vẫn cười rất ôn hoà, ánh mắt nhìn Cố Thanh Hy đầy dịu dàng.
“Thần Phi đại ca, huynh tỉnh khi nào vậy, sao huynh không sai người báo với ta một tiếng?”
“Ta vừa mới tỉnh”.
Giọng Dịch Thần Phi yếu ớt.
Hắn ta không nói cho nàng biết mình đã tỉnh từ tối hôm qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT