Đôi mắt Cố Khiết Thần đỏ hoe, anh đọc mấy từ đó, mà giọng khàn đặc cả đi, nhưng vẫn có thể nghe ra sự lưu luyến bên trong.
Không cần phải nói gì cả, ngần đó chữ là đủ rồi.
Đó là kỳ vọng đẹp nhất của Hứa Tịnh Nhi, trong những năm tháng đẹp đẽ nhất, nhưng nam chính của câu chuyện, đến tận bây giờ mới biết…
Hứa Tịnh Nhi đã nước mắt giàn giụa từ lâu, cô nhìn người đàn ông trước mặt qua làn nước mắt.
Hai người đứng trong sân bay người qua kẻ lại, cứ thế im lặng nhìn đối phương, không ai thốt lên được lời nào.
Trợ lý Lâm và các phóng viên chạy đến nơi, ào ào xông tới, Tiêu Thuần và Từ Soái nói chuyện qua điện thoại, đều cảm thấy không yên tâm, nên
cũng chạy tới.
Trợ lý Lâm bước lên trước, thận trọng lên tiếng: “Cố tổng, đồ anh cần đây”.
Nói rồi, anh ta đưa ra một hộp trang sức.
Cố Khiết Thần nhận lấy, từ từ mở nắp ra, bên trong có đặt một chiếc
nhẫn, chiếc nhẫn đó anh vẫn đeo trên cổ suốt ba năm qua, lúc kết hôn, bị ông nội ép đưa cho Hứa Tịnh Nhi, anh còn nói ra ba từ “cô không xứng”
khiến người ta tổn thương.
Không phải Hứa Tịnh Nhi không xứng, chiếc nhẫn đó vốn dĩ là anh mua cho Hứa Tịnh Nhi mà.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy chiếc nhẫn, các phóng viên bắt đầu
kích động, ai cũng biết chuyện Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi ly hôn rất
ồn ào, sau đó anh còn cử hành hôn lễ với Tả Tư, nhưng tối qua đã phát
thông báo đính chính anh và Tả Tư không có quan hệ gì cả, người kết hôn
với Tả Tư là người khác, mọi người còn chưa kịp tiêu hóa tin đó, bây giờ lại còn thế này, đây là định cầu hôn, tái hợp trước mắt quần chúng sao?
Như này là gương vỡ lại lành rồi!
Máy quay của phóng viên đã sẵn sàng, ống kính chĩa thẳng về phía hai
người, tiếng tách tách vang lên không dứt, thậm chí còn có phóng viên
phát trực tiếp, không bỏ qua bất cứ cơ hội tranh giành tin nóng nào!
Quả nhiên, dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Cố Khiết Thần quỳ một chân xuống trước mặt Hứa Tịnh Nhi, anh giơ chiếc nhẫn trong tay lên,
đôi môi mỏng cất lời: “Tịnh Nhi, anh xin lỗi, việc nên làm với em, những lời nên nói với em khi đó giờ anh mới làm.
“Tịnh Nhi, anh yêu em, em có đồng ý lấy anh không?”.
Hứa Tịnh Nhi nhìn xuống.
Ánh mắt cô nhìn kỹ từng đường nét trên khuôn mặt Cố Khiết Thần, dáng
hình anh lúc này trở nên mơ hồ, biến thành chàng thiếu niên yếu ớt kiêu
ngạo, cô độc, đẹp trai nhưng mang trên mình những đau buồn của năm đó.
Một Cố Khiết Thần sẽ cười với cô, cười một cách ấm áp. Một Cố Khiết
Thần tuy bất lực, nhưng vẫn rất nuông chiều cô. Một Cố Khiết Thần cho dù có mệt, có bận, chỉ cần nhìn thấy cô, thì sẽ cười híp mắt.
Hứa Tịnh Nhi và Cố Khiết Thần, hóa ra không phải là một chuyện tình
đơn phương nực cười, không phải tên một chiều, mà là tình yêu đến từ hai phía, là mũi tên hai chiều.
Người mà cô yêu cũng yêu cô say đắm, đây là điều hạnh phúc nhấy trên thế gian này.
Có duyên gặp gỡ, tương lai mong chờ…
Hứa Tịnh Nhi bước lên hai bước, đưa tay về phía Cố Khiết Thần: “Em đồng ý”.
Không một chút do dự, giọng nói kiên định, tuy khàn nhưng lại rất vang và rõ ràng.
Cố Khiết Thần nở nụ cười, cẩn thận lấy chiếc nhẫn ra, từ từ đeo vào
ngón áp út cho cô, cuối cùng, anh cúi đầu, âu yếm hôn nhẹ một cái lên mu bàn tay cô.
Hứa Tịnh Nhi nhìn chiếc nhẫn, đầu ngón tay khẽ cụp lại, sau khi Cố
Khiết Thần đứng lên, trong tiếng hò reo của tất cả mọi người, cô ngẩng
đầu lên, nói với anh câu nói còn dang dở: “Lời này… là nói thay cho Hứa
Tịnh Nhi năm 22 tuổi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT