Bà Hứa lên tầng mời Cố Khiết Thần xuống ăn sáng, lúc đến cửa phòng
thì thấy anh đang quỳ dưới đất, hai tay ôm đầu, cả người run rẩy, nhìn
có vẻ vô cùng đau đớn, bà ta sợ đến mức lảo đảo suýt ngã.
Sợ anh xảy ra chuyện gì, bà Hứa cố nén nỗi sợ hãi, vội vàng bước tới, hỏi han đầy lo lắng: “Khiết Thần, cháu làm sao vậy? Không thoải mái
sao?”.
Bà ta giơ tay ra định đỡ Cố Khiết Thần, nhưng lại bị anh hất đi: “Ra ngoài”.
Giọng nói anh vừa trầm vừa khàn, lẫn chút đau đớn khổ sở, nhưng lạnh lùng và oán hận nhiều hơn…
Tuy bà Hứa không yên tâm, nhưng bà ta còn sợ Cố Khiết Thần hơn, trước giờ anh vẫn luôn tỏ vẻ tôn trọng đối với bà ta, nhưng lúc này, bà ta
lại mơ hồ cảm nhận được sự nguy hiểm đang ập đến.
“Ừm, bác… bác ở ngay bên ngoài, nếu cháu cần thì… thì gọi bác nhé…”
Ấp a ấp úng nói xong câu này, bà ta xoay người, nhanh chân bước ra khỏi phòng.
Cố Khiết Thần đau khổ nhắm mắt lại, anh đã nhớ ra tất cả mọi chuyện,
bất kể là ba năm trước hay ba năm sau, mỗi chi tiết, mỗi cảnh tượng đều
hiện về rành rành trong đầu anh.
Anh vẫn trong tư thế quỳ, cúi người xuống, cầm quyển sổ kia lên. Bàn
tay anh run rẩy dữ dội, không thể tiếp tục lật xem được nữa.
Khi Hứa Tịnh Nhi đỡ thay anh nhát dao kia, anh muốn bắt đầu lại với
cô, muốn tiếp tục cuộc hôn nhân của bọn họ, nên đã buông bỏ vướng mắc
trong lòng từ ba năm trước, cũng không còn xoắn xuýt vì chuyện đó nữa.
Nhưng lúc này anh mới biết mình khốn nạn đến mức nào, mình đã phụ tình yêu lớn lao của Hứa Tịnh Nhi dành cho mình đến mức nào.
Tình cảm của Hứa Tịnh Nhi không phải là trò cười, anh mới là trò cười thực sự.
Cố Khiết Thần bất lực ngã ngồi xuống đất, dựa lưng vào bàn làm việc,
ánh mắt lướt qua những dòng chữ mình vừa đọc. Mỗi con chữ như hóa thành
hàng nghìn hàng vạn mũi kim nhỏ, đâm vào tim anh, khiến anh đau đến mức
cả người như muốn nổ tung.
Nhưng nỗi đau của anh làm sao bằng được một phần vạn nỗi đau Hứa Tịnh Nhi từng chịu đựng…
…
Bà Hứa mãi không xuống, ông Hứa gọi điện thoại xong cũng đi lên, thấy bà ta đang chần chừ ngoài cửa, vẻ mặt thấp thỏm bất an, ông ta nhíu
mày: “Sao bà không vào mà lại đứng đây?”.
Bà Hứa kể lại tình hình, như tóm được cọng rơm cứu mạng, hỏi: “Lúc
nào thì Tịnh Nhi về? Chờ nó về thì bảo nó ứng phó với Khiết Thần, nếu
không Khiết Thần mà nổi giận, gây rắc rối cho chúng ta, thì chúng ta
không xử lý được đâu”.
Nói đến chuyện này, ông Hứa lại phiền muộn: “Điện thoại của nó tắt
suốt, gọi mấy lần mà không được, cũng không biết đi đâu mất rồi, thật
là!”.
“Cái gì?”, bà Hứa cuống đến mức giậm chân: “Vậy làm sao bây giờ? Dáng vẻ vừa rồi của Khiết Thần như muốn nuốt sống tôi vậy, tôi… tôi đâu có
chọc vào cậu ta”.
Ông Hứa cũng hồn bay phách lạc, bọn họ đã quen đẩy Hứa Tịnh Nhi ra,
lửa giận của Cố Khiết Thần có cô đứng trước ngăn cản chịu đựng, sẽ không lan đến người bọn họ. Lần này không tìm thấy người, ông ta cũng không
khỏi oán thán: “Chắc chắn lại liên quan đến nó, nó cũng thật là, đang
yên đang lành tắt máy làm gì chứ? Trước đó không lấy lòng Khiết Thần,
bây giờ khiến cậu ta không vui, còn làm liên lụy đến cả chúng ta nữa”.
Ông ta vừa dứt lời, liền nghe thấy trong phòng vang lên một tiếng động rất lớn, khiến tim ông ta suýt thì ngừng đập.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT