Cho tới buổi lễ trưởng thành năm mười tám tuổi của anh, cô viết:
“Ngày mai được gặp Khiết Thần rồi, mình đã tự tay làm một cái cúc áo,
mình làm rất nghiêm túc, hi vọng anh ấy sẽ thích, còn nữa…hi vọng anh ấy có thể thích cả người làm ra chiếc cúc áo này.
Cô gái chất chứa đầy cảm xúc của một người vợ sắp cưới. Hơn nữa còn là lần đầu gặp mặt nên cảm xúc càng đặc biệt hơn.
Khiết Thần nhìn tới đây thì hai tay khẽ run lên.
Món quà lần đầu gặp mặt anh ấy vẫn nhớ.
Anh luôn có thái độ bài trừ đối với người vợ chưa cưới này. Nhưng vì
anh chỉ còn mỗi ông cụ nên không muốn cãi lại ông, đành âm thầm chấp
nhận. Chỉ cần người vợ này không bám lấy anh, làm phiền anh thì tới độ
tuổi thích hợp anh sẽ cưới cô.
Sau khi bố mẹ mất, tập đoàn Cố Thị xảy ra thêm biến cố khiến tính
cách của anh càng ngày càng trở nên lạnh lùng. Anh nhạy cảm hơn, cảnh
giác hơn. Anh không cho phép người lạ tiếp cận mình. Ngoài ông nội và Từ Soái ra thì những người khác anh đều không quan tâm.
Thế nên khi ông cụ dẫn Hứa Tịnh Nhi tới trước mặt anh thì anh chỉ
lạnh lùng liếc nhìn cô. Lúc đó anh không hề để ý tới cô nên càng không
để ý tới cách cô ăn mặc hay là đang đứng trước mặt anh với tâm trạng gì.
Sau đó, anh đi ra ngoài hít không khí. Cô cũng theo sau, đi tới trước mặt và tặng quà cho anh.
Lúc đó cô gái cố tỏ ra bình tĩnh. Nhưng dù như vậy thì anh cũng không có cảm xúc gì vì anh đã gặp nhiều cô gái thích mình như thế này rồi.
Anh nhìn là biết ngay Hứa Tịnh Nhi đang cố gắng đè nén cảm xúc của mình.
Trước giờ anh làm việc luôn dứt khoát, anh không thích chần chờ.
Vì vậy, anh chỉ nói thẳng với cô: “Tránh xa một chút, tôi không có hứng thú với cô”.
Sau đó anh vứt quà của cô vào trong thùng rác.
Đây không phải lần đầu anh từ chối người khác. Cũng không phải lần
đầu gay gắt như vậy. Anh cảm thấy làm vậy chẳng có gì là sai cả, không
thích thì không nên cho người khác có hi vọng. Cô ấy chịu buông xuôi thì cũng sẽ không làm phiền tới anh nữa.
Điều này chẳng khác gì nhát dao trí mạng đâm thẳng vào Hứa Tịnh Nhi khi cô đang tràn đầy hi vọng.
Khiết Thần đứng ngây ra, nhìn từng dòng chữ cô viết: “Ồ, hóa ra là
Khiết Thần còn đẹp trai hơn cả trong tưởng tượng của mình nữa, chỉ có
điều anh ấy không thích quà của mình như mình nghĩ. Còn nữa, anh ấy còn
không thích cả mình”.
So với các cảm xúc trước đó cô viết thì rõ ràng là những dòng chữ này vô cùng điềm tĩnh, giống như sau khi tâm trạng đang tràn đầy nhiệt
huyết thì lúc này bị dội một gáo nước lạnh vào người vậy, khiến cô bỗng
nhiên bình tĩnh lại.
Sau đó, cuốn sổ không được viết thêm gì nữa. Thi thoảng viết vài từ,
cũng không còn nhắc tới Khiết Thần, giống như anh đã biến mất khỏi thế
giới của Hứa Tịnh Nhi rồi vậy.
Trong những đoạn hồi ức đó, Hứa Tịnh Nhi cuối cùng cũng tốt nghiệp cấp ba, lên đại học và gia nhập đời sống sinh viên.
Đợi đến khi Khiết Thần nhìn thấy những dòng chữ tiếp theo thì có lẽ
đã là lúc học được nửa học kỳ đại học. Cô viết: “Hôm nay trong trường
mình gặp Khiết Thần. Ban đầu mình còn tưởng mình nhận nhầm, sau đó Tiêu
Thuần nói Khiết Thần cũng học ở đây. Thật không ngờ lại gặp anh ấy. Thật không ngờ lại gặp anh ấy trong tình huống này…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT