Thấy chưa, anh ta đoán đúng rồi, chắc là Hứa Tịnh Nhi lại làm khó Cố Khiết Thần, khiến cho anh ghét bỏ, đến mức giờ còn chẳng buồn nhắc đến nữa.

Từ Soái bắt đầu nghĩ sẵn trong đầu, định khen Hứa Tịnh Nhi một tràng.

“Cô ấy không có hứng thú với tôi”.

“Khiết Thần, thật ra Hứa Tịnh Nhi không hề kém cỏi… cô ấy… Khoan, anh nói gì cơ?”, Từ Soái đứng hình mất vài giây, mắt chớp chớp vẻ khó tin.

“Cô ấy trả cổ phần cho ông rồi, không lấy một đồng nào”.

Từ Soái nhìn trân trân vào khuôn mặt anh tuấn đẹp trai của Cố Khiết Thần, ánh mắt ngỡ ngàng.

“Lúc cô ấy rời khỏi bệnh viện, tôi muốn tiễn cô ấy một đoạn, nhưng cô ấy từ chối, còn chẳng buồn nhìn tôi lấy một cái”.

“…”.

Sao mấy câu nói này lại ảo thế nhỉ? Cố Khiết Thần chắc chắn là không nói ngược đó chứ?

Từ Soái và Cố Khiết Thần nhìn nhau một lúc, cuối cùng cũng xác định được lời anh nói là thật, Từ Soái đặt tay lên trán: “Để tôi load đã…”.

Sau khi Hứa Tịnh Nhi biết Cố Khiết Thần bị mất trí nhớ, không những không tiếp tục dây dưa với Cố Khiết Thần như những gì bọn họ đoán, ngược lại còn quả quyết lựa chọn buông tay, thậm chí đến cả nhìn cũng không buồn nhìn?

Cô có phải Hứa Tịnh Nhi mà anh ta biết không?

Anh ta luôn cho rằng, không, là tất cả mọi người đều cho rằng, Hứa Tịnh Nhi kiên trì giúp đỡ nhà họ Cố, chính là vì tình cảm với Cố Khiết Thần, bây giờ coi như đã ổn định được tình hình, ông cụ Cố tỉnh rồi, Cố Khiết Thần cũng quay lại rồi, tất cả đều đi theo quỹ đạo, nhưng cô lại chủ động đặt ra ranh giới với Cố Khiết Thần?

Có khi nào là lạt mềm buộc chặt?

Suy nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu Từ Soái, nhưng anh ta lập tức phủ nhận, Hứa Tịnh Nhi không phải kiểu phụ nữ ẻo lả kệch cỡm, không giở mấy trò vớ vẩn đó đâu.



Nhưng rồi, Từ Soái lại bị suy nghĩ của chính mình làm cho kinh ngạc.

Bắt đầu từ bao giờ… mà trong lòng anh ta, hình tượng của Hứa Tịnh Nhi đã đảo ngược, lại còn được đánh giá cao như vậy?

“Hớ…”.

Từ Soái há miệng, rồi lại há miệng, miệng mở to một lúc lâu, mới gượng gạo thốt ra mấy chữ: “Như vậy chẳng phải… rất tốt sao? Chẳng phải anh không có hứng thú gì với cô ấy sao, thì… thân ai nấy lo vậy”.

Thân ai nấy lo?

Về lý là thế, hay có thể nói là, cầu được ước thấy.

Cố Khiết Thần trước giờ vẫn luôn không thích vị hôn thê mà ông nội sắp đặt này, cho dù sau đó Từ Soái và trợ lý Lâm nói với anh, trong phần ký ức bị đánh mất, anh và Hứa Tịnh Nhi đã ly hôn, anh cũng không hề có chút động lòng.

Đương nhiên, không chỉ Hứa Tịnh Nhi, bọn họ cũng nhắc đến Tả Tư, người phụ nữ đã định sẽ kết hôn với anh.

Bất luận là Hứa Tịnh Nhi hay Tả Tư, anh đều không có cảm giác với ai, đối với một người ký ức quay trở về mấy năm trước như anh mà nói, chỉ có ông cụ Cố mới có thể lay động tâm tư của anh.

Do đó anh mới đối xử hai bên như nhau, bảo trợ lý Lâm làm việc với Tả Tư và Hứa Tịnh Nhi, mua lại cổ phần trong tay bọn họ.

Tả Tư mặc dù không cam lòng, nhưng tình thế ép buộc, cô ta vẫn phải bán, Hứa Tịnh Nhi cũng không bằng lòng, nhưng cô lại lựa chọn… Cô không lấy tiền, mà trả lại luôn.

Giây phút đó, sự chế giễu của anh dành cho Hứa Tịnh Nhi đã trở thành trò cười rồi.

Trong lòng anh khó chịu, cảm thấy áy náy, cho nên lúc ông nội bảo đi tiễn Hứa Tịnh Nhi, mới gần như không do dự mà đuổi theo luôn.

Nhưng khi anh bị phớt lờ, bị từ chối, mắt trân trân nhìn cô rời đi, tự dưng lại cảm thấy như có một bàn tay đang đè nặng lên tim, đau nhói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play