Chắc là vẫn chưa quen với độ tuổi hiện tại, nên phong cách ăn mặc của Cố Khiết Thần có phần trẻ hóa, không còn quần tây áo vest như trước, mà trên mặc áo hoodie, dưới mặc quần nỉ sọc trắng, trông vô cùng trẻ
trung.
Hai tay anh đút vào túi áo, đứng bên cạnh Hứa Tịnh Nhi, nhưng lại
không nhìn cô, ánh mắt hướng ra đường cái, giọng nói cất lên vẫn lạnh
nhạt như thế: “Ông bảo tôi tiễn cô”.
Hứa Tịnh Nhi cũng không nhìn anh: “Xe của tôi đến rồi”.
Chiếc xe mà cô đặt dừng lại trước mặt hai người, Hứa Tịnh Nhi bước
lên trước, mở cửa xe, chui vào trong xe rồi đóng cửa lại, động tác dứt
khoát, từ đầu đến cuối không nhìn anh lấy một cái.
Cố Khiết Thần đứng im một chỗ, mắt nhìn theo chiếc xe dần dần biến
mất trong màn đêm, cảm giác phiền muộn trong lòng lại nhiều hơn một
chút, hơn nữa, cảm giác ấy anh còn không thể lý giải nổi.
Năm phút sau, Cố Khiết Thần quay trở lại phòng bệnh.
Giây phút anh bước vào, ông cụ Cố chìa tay về phía cô Lâm nói: “Đưa
tiền, đưa tiền đi, tôi nói đúng rồi chứ, cái thằng này bị từ chối rồi!”.
Cô Lâm không cam tâm nhìn Cố Khiết Thần: “Cậu chủ, cậu làm tôi thất vọng quá”.
Cố Khiết Thần: “…”.
Ông cụ Cố thích thú cầm mười tệ tiền thắng cược, quay đầu nhìn đứa
cháu nhà mình, anh đã đi về phía sofa ngồi xuống, cầm điện thoại không
biết đang xem gì.
Ông cụ Cố đi một vòng quỷ môn quan, chấp niệm cũng không còn sâu nữa, nếu là trước đây, ông ấy sẽ nghĩ cách tái hợp bọn họ, nhưng giờ thì ông ấy không còn tâm trạng đó nữa.
Trước đây, ông ấy có thể nhìn ra Hứa Tịnh Nhi có tình cảm với Cố
Khiết Thần, nhưng sự kiên quyết của Hứa Tịnh Nhi ban nãy, khiến trái tim ông ấy cũng lạnh theo.
Thời gian vừa rồi, Hứa Tịnh Nhi vì nhà họ Cố mà làm đủ rồi, ông ấy
không thể tiếp tục miễn cưỡng cô nữa, cũng không nhẫn tâm để cô tiếp tục chịu ấm ức nữa.
Nếu như đứa cháu nhà mình không thể tỉnh ngộ, ông ấy cũng đành chịu, để anh cô đơn tới già đi vậy!
Nghĩ vậy, ông ấy không nhịn được, bèn mắng Cố Khiết Thần một trận:
“Cái thằng, không chịu nghe lời người lớn, chịu cái thiệt trước mắt, sớm muộn cũng hối hận!”.
Cố Khiết Thần bỏ điện thoại xuống, đội mũ áo lên, tựa người vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Rõ ràng là không muốn tranh luận vấn đề này với ông cụ Cố.
Ông cụ Cố tức đến tăng xông, hắng giọng một tiếng thật lớn, rồi tựa lưng vào đầu giường, mặc kệ anh.
Cô Lâm vừa nhìn Cố Khiết Thần, vừa nhìn ông cụ Cố, thở dài một hơi.
Cố Khiết Thần ở lại hơn một tiếng đồng hồ, thì Từ Soái nhắn tin đến,
hỏi anh có muốn uống vài ly không, anh nhìn tin nhắn vài giây rồi trả
lời: Có.
Ông cụ Cố đã ngủ rồi, anh gật đầu chào cô Lâm rồi rời khỏi phòng bệnh, lái xe đến A-pub.
–
Trong phòng riêng.
Để chúc mừngCố Khiết Thần hôm nay dàn xếp được cục diện, Từ Soái đặc biệt mở chai rượu anh ta đã cất nhiều năm.
Dù sao với năng lực của Cố Khiết Thần, giữ vững được hôm nay, ngày
sau đá văng thế lực nhà họ Tả ra khỏi tập đoàn Cố Thị chỉ là việc sớm
muộn.
Từ Soái rót hai ly, cầm một ly đưa cho Cố Khiết Thần, nhưng lại không thấy anh vui vẻ, thậm chí còn hơi cau có, anh ta vô tư hỏi: “Khiết
Thần, sao thế? Công ty vẫn còn vấn đề chưa giải quyết được à?”.
Cố Khiết Thần chớp mắt, nhìn anh ta một cái, chân mày cũng cau vào theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT