“Đúng vậy”, trợ lý Lâm ngập ngừng, nhưng sau đó cũng mỉm cười hỏi bằng giọng khách khí: “Cô đi hả? Cần tôi giúp gọi xe không?”
Rõ ràng là anh ta đang đổi chủ đề. Hứa Tịnh Nhi cũng không muốn vạch trần bèn đáp lại: “Không cần đâu, anh bận đi. Tôi đi nhé”.
“Cô đi từ từ nhé”.
Trợ lý Lâm nhường chỗ để Hứa Tịnh Nhi bước vào thang máy. Tháng máy
đóng lại, anh ta mới cất bước đi về phía văn phòng của tổng tài.
Còn chưa bước vào thì đã nghe thấy tiếng chất vấn thé thé của người phụ nữ vang lên. Đó chính là Tả Tư.
Anh ta không hề dừng lại mà bước nhanh hơn tới đóng cửa phòng đang mở hé. Sau đó anh ta mới về vị trí của mình, ngồi xuống và tập trung xử lý công việc.
Trong phòng làm việc.
Tả Tư đứng trước bàn làm việc to rộng, tay chống nạnh, ánh mắt đầy
phẫn nộ nhìn chăm chăm Khiết Thần. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì có lẽ Khiết Thần đã thịt nát xương tan rồi.
Âm thanh từ cổ họng đi qua kẽ răng của Tả Tư. Cô ta gằn từng chữ:
“Tại sao không làm theo những gì tôi nói? Ai cho anh tự mình làm vậy?”
Cô ta không bận tâm tới việc Hứa Tịnh Nhi bỏ phiếu cho Khiết Thần là
vì dù anh có được vị trí tổng tài thì cũng sẽ lập tức từ chối với lý do
sức khỏe không tốt và nhường lại cho cô ta một cách danh chính ngôn
thuận.
Chính vì điều đó mà ngày hôm trước dù rất khó coi cô ta và anh vẫn tổ chức cho xong hôn lễ. Kết quả…anh không hề làm theo những gì cô ta sắp
xếp.
Tả Tư tức tới mức co giật cơ mặt, ngực thở phập phồng. Cô ta nói đột
nhiên hừ giọng: “Anh vẫn cứng đầu và không chịu nghe theo tôi đúng
không?”
Nói tới đây, cô ta cảm thấy nực cười bèn lấy tay nghịch lọn tóc. Cô
ta nói bằng giọng lạnh lùng: “Anh đừng quên mình là ai! Anh chẳng qua
chỉ là…”
Cô ta nhếch miệng cười và nói ra từng từ: “hàng giả”.
“Tôi có thể cất nhắc anh lên thì cũng có thể đạp anh xuống”.
Tả Tư hít một hơi thật sâu, cố gắng nén cơn giận: “Đừng tưởng bố tôi
cất nhắc thì anh thật sự có thể trở thành Khiết Thần. Tôi và Tả An không giống nhau. Tôi không phải con rối của ông ấy. Nếu như anh khiến tôi
không hài lòng thì cút”.
Khiết Thần từ đầu tới cuối không nói gì, giờ mới ngước mắt lên nhìn.
Anh đặt một tay lên bàn, gõ nhẹ và nhếch miệng nói bằng thứ giọng
lạnh lùng: “Nếu như tôi khiến cô không hài lòng thì cô đuổi tôi thế nào
đây?”
“…”
Tả Tư trợn trò mắt. Anh dám chống đối lại cô ta thật sao?
“Vạch trần tôi? Hay là để tôi bị bệnh, chết và biến mất trước mặt đám đông? Và thế là cô có thể tiếp quản tất những chức vụ tôi đang có?”
“Anh…”, Tả Tư há miệng nhưng không nói được gì. Cô ta ý thức ra điều gì đó bèn cứng họng.
Tả Tư nhìn chăm chăm người đàn ông trước mặt. Cô ta nhìn khuôn mặt,
mũi, cằm , tất cả đều là thật. Càng nhìn càng thấy hoảng loạn.
Năm phút sau cô ta vẫn không thể nào chấp nhận được suy nghĩ hiện ra
trong đầu mình. Cô ta sốc hoàn toàn và không thể nói nên lời.
Một lúc sau, Tả Tư gắng gượng nói ra vài từ: “Không thể nào…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT