Tả Tư thấy Hứa Tịnh Nhi đứng lên, thong thả rời khỏi phòng sách, ánh mắt dần trở nên âm trầm.
Đôi khi có một người hợp tác thông minh là chuyện không tồi, nhưng
nếu quá thông minh, khiến người ta nhìn không thấu thì cũng rất phiền
phức.
Đề nghị của Hứa Tịnh Nhi đồng nghĩa đẩy Cố Khiết Thần ra phía trước, thật ra bây giờ chuyện này đối với anh mà nói là bất lợi.
Chẳng lẽ… Hứa Tịnh Nhi thực sự vì yêu mà không được, nên không còn
tình cảm gì với anh, có thể không quan tâm đến sự an nguy của anh?
Nếu là vậy…
Tả Tư nhếch môi cười, hình như cũng không phải không thể cân nhắc.
…
Hứa Tịnh Nhi quay lại trước cửa phòng của Cố Khiết Thần theo đường
cũ. Cô không vào trong, mà là lấy một tờ giấy từ trong balo mình ra, dựa vào vách tường, ngón tay thon gầy gấp nó lại thành hình tam giác một
cách thuần thục. Sau đó, cô lại cho một vật cực kỳ nhỏ vào bên trong.
Sau khi điều chỉnh một hồi, cô nắm nó trong tay, tay kia đưa lên gõ cửa.
Y tá ra mở cửa, nhìn thấy cô thì hơi ngạc nhiên, sau đó nhắc nhở theo thói quen: “Cô Hứa, anh Cố chưa tỉnh…”.
“Tôi biết”, Hứa Tịnh Nhi ngắt lời cô ta: “Tôi không định làm phiền
anh ấy nghỉ ngơi. Vì tôi sắp đi rồi, tạm thời không gặp anh ấy được nữa, cho nên… tôi muốn gửi cái này”.
Hứa Tịnh Nhi đưa món đồ trong tay cho cô ta, chớp mắt nói: “Đây là
bùa bình an tôi xin cho Cố Khiết Thần. Cô đặt dưới gối anh ấy giúp tôi,
có thể phù hộ cơ thể anh ấy hồi phục nhanh hơn”.
“…”, dường như y tá không ngờ cô lại mê tín như vậy.
Hứa Tịnh Nhi giả vờ không nhìn thấy vẻ mặt cạn lời của cô ta, chớp
mắt: “Đây là tâm ý của tôi, tôi chỉ hi vọng Cố Khiết Thần sẽ hồi phục
nhanh hơn, chuyện này không đến nỗi không được chứ?”.
Y tá nghĩ ngợi, quả thật chỉ là chuyện nhỏ, thế là gật đầu, nhận lấy: “Được, tôi sẽ đặt nó dưới gối anh Cố”.
“Làm phiền cô”.
…
Lúc Tả Tư từ trên lầu đi xuống, Hứa Tịnh Nhi đã ngồi ở ghế sofa đợi cô ta.
Tả Tư đi tới, rủ mắt nhìn vẻ mặt thản nhiên của cô, cũng không nói
nhiều, vào thẳng vấn đề: “Buổi họp báo tôi sẽ sắp xếp vào ba ngày sau.
Mấy ngày tới, tốt nhất cô nên khiêm tốn một chút, đừng lộ mặt. Tôi sắp
xếp chỗ ở cho cô hay là cô có chỗ đi rồi?”.
Cô ta đồng ý nhanh hơn tưởng tượng của Hứa Tịnh Nhi một chút.
Cũng phải, Tả Tư làm việc nhanh nhẹn dứt khoát, chỉ là… cô luôn cảm thấy hình như cô ta có chiêu trò gì đó.
Nhưng không sao, cô không sợ cô ta ra chiêu, chỉ khi cô ta ra chiêu
rồi thì mới có thể biết rõ rốt cuộc cô ta muốn chơi thế nào, tốt hơn là
không làm gì rất nhiều.
Về chỗ ở, cô có.
“Không cần làm phiền cô, tôi có nơi để đi. Tôi sẽ tự đi, không cần tiễn”.
Tả Tư nhíu mày: “Nơi này rất hẻo lánh, không dễ để gọi xe”.
Hứa Tịnh Nhi lấy điện thoại ra, nhanh chóng soạn một tin nhắn, chẳng
mấy chốc bên kia đã trả lời. Cô quơ màn hình trước mặt Tả Tư, cười nói:
“Yên tâm, tôi có người đón”.
“Vậy thì được thôi, ba ngày sau gặp nhau ở buổi họp báo”.
Bốn mươi phút sau, Tiêu Thuần lái xe Mercedes G-class màu đen đến trước cửa. Hứa Tịnh Nhi lên xe, sau đó rời đi.
…
Chuyện họp báo tất nhiên được lan truyền rất nhanh.
Cứ ngỡ ba ngày này ông Tả hoặc Tả An sẽ làm gì đó. Dù sao tin tức Cố
Khiết Thần thanh minh anh chưa chết không phải chuyện lớn, nhưng lỡ như
anh nói ra thời gian anh mất tích có liên quan gì đó với Tả Thị bọn họ,
đối với ông Tả và Tả Thị đều là chuyện vô cùng rắc rối. Còn đối với Tả
An mà nói, anh ta chỉ thiếu chút nữa là có thể có được Tập đoàn Cố Thị,
vậy mà lại sắp bị phá hỏng.
Thế nhưng, ba ngày này vô cùng bình yên, dù là ông Tả hay Tả An đều
không có bất cứ động tĩnh nào, khiến người ta không biết đây rốt cuộc là sự yên bình trước cơn giông bão, hay là có sự sắp xếp khác.
Thời gian ba ngày nháy mắt trôi qua, cuộc họp báo diễn ra như đã hẹn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT